Chém gió quá tay rồi!
Tần Hạo tim đập thình thịch, tự nhủ lần này xong đời rồi, sao bản thân mình lại ngốc đến nỗi nói lỡ mồm như vậy!
"Ha ha, xạo tý thôi mà, đời sống khó khăn, xạo tý làm gì mà căng!", nói rồi Tần Hạo yên lặng nhìn Lâm Vũ Hân, nụ cười nơi khóe miệng dần ngoác ra tận mang tai. Anh nhếch miệng, cười toe toét.
Lúc nãy trở về từ chỗ Từ Mộng Kiều, tâm trạng anh rất tệ. Nhưng hiện giờ về nhà gặp được Lâm Vũ Hân, thấy cô vẫn đang đợi mình, bất chợt trong lòng anh cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hóa ra cô ấy cũng có lúc rất dịu dàng.
Tần Hạo đột nhiên cảm thấy mình đúng là một kẻ chẳng ra gì.
"Qua đây", Lâm Vũ Hân không hề lấy sơ hở ban nãy của anh ra để đay nghiến. Cô chỉ nhìn anh cười rồi ngoắc ngoắc tay gọi.
"Hí hí, bảo bối, anh tới liền!"
Tần Hạo nở nụ cười háo sắc gian manh, sau đó làm động tác hổ đói vồ mồi, trong chớp mắt đã nhảy tót lên ngồi cạnh Lâm Vũ Hân.
Lâm Vũ Nghi không ở đây, Tần Hạo không e dè gì nữa, anh thò tay ra ôm eo Lâm Vũ Hân.
"Đừng trách tôi háo sắc, có trách thì trách cô em quá 'ngon' thôi!"
Tần Hạo thầm nghĩ, hôm nay Lâm Vũ Hân đã tắm rửa sạch sẽ, cô đang mặc một bộ đồ ngủ, mái tóc vẫn còn đang ướt. Cặp giò trắng nõn cứ ẩn hiện trước mắt Tần Hạo, đúng là gợi cảm chết người, cứ như đang đẩy người ta vào con đường tội lỗi vậy.
"Đợi đã!"
Lâm Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893831/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.