"Đi thôi! Sao thế, chị lại đang sợ gì nữa thế?"
Nét mặt Tần Hạo vẫn điềm nhiên như không, dáng vẻ vô cùng ung dung, như thể một loài động vật ngây thơ vô hại.
Nhưng Từ Mộng Kiều quá hiểu tên mặt dày này. Cô sợ mình mở cửa cho Tần Hạo chính là dẫn sói vào nhà. Nhưng hiện giờ cô lại không có lí do gì để từ chối.
Từ Mộng Kiều lắc đầu đáp: "Không có gì, tôi phải sợ gì chứ? Chẳng lẽ cậu lại dám có ý đồ gì với bà chị như tôi?"
"Đương nhiên, tôi nào dám!", Tần Hạo khẽ nhếch mép cười, nụ cười nhìn có chút gian manh.
Từ Mộng Kiều thấy nụ cười đó liền trừng mắt nhìn Tần Hạo. Thật hết cách, cái tên này cứ như một kẻ vô lại vậy. Có lúc giống một đứa trẻ còn đang tuổi trưởng thành vô cùng nổi loạn.
Từ Mộng Kiều mở cửa, cuối cùng cũng cho Tần Hạo vào nhà.
"Muộn quá rồi, để tôi xem trong tủ lạnh còn gì không", Từ Mộng Kiều bình thường sống một mình nên ít khi tự nấu cơm, cô thường ăn ở công ty luôn. Cuối tuần lười biếng thì cũng sẽ hẹn đồng nghiệp đi ăn bên ngoài.
Tủ lạnh mở ra, bên trong không có gì ăn cả!
Tần Hạo lắc đầu nói: "Không phải rắc rối vậy đâu, đi úp cho tôi bát mì là được rồi. Tôi muốn ăn mì do chị tự tay úp!"
"Thật ngại quá, nhà tôi không có mì ăn liền. Bình thường tôi không ăn những thứ đó!", Từ Mộng Kiều ngại ngùng đáp, lúc nãy cô cũng quên không mua đồ gì đó về.
Nói rồi, Từ Mộng Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893830/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.