Lâm Vũ Hân lạnh lùng nói: “Anh không nghe thấy tôi bảo đi về à?”
Tần Hạo không hề để ý tới cô. Anh cho xe chạy băng băng, tốc độ nhanh đến cực hạn. Chiếc Maserati như mũi tên rời khỏi dây cung, lao thẳng về phía trước.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng khu vui chơi. Tần Hạo không nói năng gì, kéo thẳng Lâm Vũ Hân xuống xe.
“Buông tôi ra!”, Lâm Vũ Hân giãy giụa kịch liệt.
Tần Hạo không buông tay. Anh nở nụ cười kỳ quái: “Tôi không buông tay đâu. Nếu cô giãy giụa thêm, tôi sẽ bế cô đi đấy. Dù sao tôi cũng có võ công, cô có phản kháng đi nữa thì cũng không phải đối thủ của tôi. Còn nếu cô muốn kiện tôi, tùy cô vậy. Dù sao tôi cũng chẳng làm gì cô hết!”
Lâm Vũ Hân giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cô trừng mắt nhìn Tần Hạo với vẻ căm tức.
Đương nhiên cô cũng thấy hơi khó hiểu, không biết tại sao Tần Hạo lại đưa mình tới nơi này.
Lâm Vũ Hân chưa từng đến những nơi như khu vui chơi. Hai chị em cô mồ côi mẹ từ nhỏ. Bố cô - Lâm Phong Dụ lại là một người bận rộn, chưa bao giờ có thời gian đưa họ đi chơi.
Trước đây thì vẫn ổn. Nhưng từ sau vụ bắt cóc hồi bé, Lâm Phong Dụ càng không cho phép chị em cô tự đi đến những nơi như thế này.
Cứ là những nơi đông đúc hỗn loạn thì đều không được đến.
Chính vì vậy, tuổi thơ của Lâm Vũ Hân rất thiếu những tiếng cười.
Tần Hạo kéo cô lên tàu lượn siêu tốc, thắt dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893826/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.