Chỉ có điều lần này, Tần Yên Nhiên chờ rất lâu nhưng không thấy Tần Hạo. Khi cô thay xong đồ đi ra thì Tần Hạo đã rời đi.
Tần Hạo vội về công ty, chuẩn bị đón nhận cơn giận đáng sợ của đại ma vương Lâm Vũ Hân.
Anh bắt xe phóng nhanh về khách sạn Trung Hải, sau đó lái chiếc Maserati quay về công ty mất thêm một tiếng nữa.
Lúc này đã là năm giờ chiều. Còn một tiếng nữa sẽ tan làm.
Tần Hạo đi thang máy lên thẳng phòng Tổng giám đốc. Anh kéo thư ký của Lâm Vũ Hân và hỏi: “Tổng giám đốc Lâm có trong phòng không?”
“Không có, Tổng giám đốc Lâm ra ngoài rồi ạ!”
Thư ký nói nhỏ.
Tần Hạo bỗng hụt hẫng. Anh có một dự cảm không lành. Lần này có lẽ là rắc rối to rồi.
Đi làm mà trốn việc chỉ là chuyện vặt vãnh. Dù sao thì Tần Hạo cũng chỉ lăn lộn ở đây cho qua tháng ngày. Nhưng khi Lâm Vũ Hân cần dùng xe mà anh lại không có mặt thì đúng là chuyện lớn. Bởi vì làm tài xế mới là công việc chính của Tần Hạo.
Tần Hạo ngoan ngoãn đi xuống lầu, tới bộ phận kinh doanh, trở về vị trí của mình và nằm bò ra bàn. Lúc này anh cũng chẳng còn tâm trạng mà ngắm chân dài nữa.
Từ Mộng Kiều cũng chẳng có tâm trạng. Cả ngày mà cô cứ như lơ lửng trên mây. Thi thoảng trong đầu lại hiện lên hình bóng của Tần Hạo. Khuôn mặt u ám cứ bám lấy cô không rời.
Thế nhưng cả buổi không thấy Tần Hạo đâu thì Từ Mộng Kiều cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893825/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.