“Sao lại phải ngày khác chứ? Bây giờ em sẽ gọi cậu ấy ra!”
Long Tứ vừa nói vừa định gọi điện thoại.
Tần Hạo trừng mắt nhìn. Cha nội này nói là phải làm liền. Cái tính nóng vội vẫn không chịu sửa.
Nhưng sao Tần Hạo lại thấy hết sức gần gũi. Bởi họ vẫn là những người anh em cũ. Nói thật, điều đó thật khiến người khác thấy nhớ.
“Biến đi. Cậu gây ra chuyện lớn như vậy tôi lại phải đi sau dọn dẹp đấy. Ha ha, biến đi, phiền chết đi được!”
Tần Hạo chửi mắng một câu. Cuối cùng cũng đuổi được Long Tứ đi.
Trời đã sáng. Tần Hạo bắt một chiếc taxi đưa hai anh em Vương Tú Quân về khách sạn rồi cõng Vương Bảo lên lầu, quăng xuống giường.
Lúc này Vương Tú Quân đã tỉnh lại. Hai mắt cô đỏ ngầu.
Tần Hạo dịu dàng nói: “Em ngủ thêm chút nữa đi!”
Vương Tú Quân lắc đầu. Bỗng nhiên cô ấy nghiêm túc nhìn Tần Hạo. Nhìn một lúc lâu mới cảm thấy Tần Hạo không còn là người mà cô quen lúc đầu nữa. Anh có quá nhiều bí mật khiến Vương Tú Quân cảm thấy hết sức xa lạ.
Nhưng Vương Tú Quân không biết phải hỏi như thế nào.
Cô định nói gì đó nhưng rồi lại thôi: “Em có việc phải quay lại trường. Em sẽ gọi điện cho anh sau nhé!”
Vương Tú Quân từ chối việc để Tần Hạo đưa về. Cô tự bắt xe quay về trường học.
Tần Hạo nhìn theo bóng lưng cô dần khuất. Anh thở dài.
Lúc này có thêm một tiếng thở dài nữa văng vẳng bên tai anh.
Tần Hạo quay người thì nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893725/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.