Tương Long vừa dứt lời đã đấm mạnh xuống chiếc gối trên giường. Lửa giận ngút trời, hắn ta chỉ muốn trả thù gấp mười, gấp trăm lần. Nhưng nghĩ đến việc đoàn lính đánh thuê kia còn không giết nổi Tần Hạo, hắn ta bỗng chốc cảm thấy mình chẳng đủ sức để báo thù.
“Hiện tại tên ấy chưa thể chết!”, lắc đầu nguầy nguậy, Diêu Nguyệt Na đau đầu nói.
Tương Long liếc nhìn bà ta, đáp bằng giọng khinh khỉnh: “Đừng có bảo tôi là không được giết đấy! Ha ha. Tôi mặc kệ bà có lý do gì! Thù này không báo, thề không làm người!”
Diêu Nguyệt Na lạnh giọng: “Không được. Tạm thời Tần Hạo vẫn chưa thể chết. Tên xảo quyệt ấy đã giao đoạn clip cho một người bạn rồi. Nếu bây giờ Tần Hạo chết, thì tên bạn kia sẽ công khai đoạn clip. Đến lúc đó…”
Nghĩ đến hậu quả, Diêu Nguyệt Na chỉ thấy lòng mình trĩu nặng, cả người rét run.
Ngờ đâu Tương Long vừa nghe xong lại bật cười ha ha. Tiếng cười ấy sắc bén khủng khiếp tột độ, dọa Diêu Nguyệt Na đến nỗi tái mặt.
“Liên quan gì đến tôi? Ha ha. Sao rồi? Sợ chuyện bà lăng nhăng bị bại lộ à? Đáng đời lắm!”
Tương Long càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, đã đến lúc này rồi mà người phụ nữ này còn muốn bàn bạc điều kiện với hắn ta cơ đấy.
Nếu không phải vì cả hai có chung kẻ thù, Tương Long cũng chẳng muốn đến gặp bà ta.
“Ông nói gì? Ông dám nói lại lần nữa không?”, Diêu Nguyệt Na giận dữ gầm lên.
Tương Long khinh bỉ đáp: “Nói lại thì sao? Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893710/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.