Ngoài sự gần gũi vào đêm hôm đó ra thì có thể nói đây là lần đầu tiên Tần Hạo và Lâm Vũ Hân thân mật như vậy.
Tần Hạo thì chẳng có cảm giác gì, vì anh đang mải suy nghĩ chuyện khác! Làm gì có thời gian mà suy nghĩ tới cảm nhận của cô. Lâm Vũ Hân thì khác. Đây là lần đầu tiên cô được một người đàn ông chủ động nắm tay.
“Đi theo tôi là biết!”, Tần Hạo không buồn quay đầu lại.
Lâm Vũ Hân giựt mạnh tay ra, đứng yên một chỗ, tức giận nói: “Tôi tự biết đi!”
“Hả…”
Lúc này Tần Hạo mới hiểu ra. Hóa ra là như vậy. Anh bỗng cảm thấy buồn cười: “Xin lỗi nhé, vô ý lợi dụng cô!”
“Đồ vô liêm sỉ, lưu manh!”, Lâm Vũ Hân lạnh mặt tức tối. Cô trừng mắt, sau đó tự bước lên phía trước.
Lâm Vũ Hân nhìn Tần Hạo đi về phía ngôi mộ mà Trương Hàm Hương đem hoa tới là hiểu ngay.
Tần Hạo bật cười rồi đi theo: “Có muốn giúp họ không?”
“Thừa thãi, quan trọng là giúp như thế nào?”
Lâm Vũ Hân tỏ ra mất kiên nhẫn, khác hoàn toàn với giọng điệu khách sáo trước đó.
“Nắm tay có một chút thôi mà, có gì ghê gớm đâu, làm gì mà tức tối thế!”, Tần Hạo cố ý nói.
Lâm Vũ Hân đột nhiên dừng lại, cách Tần Hạo chưa tới một mét. Cô quay đầu, lạnh lùng nhìn anh, sau đó giơ chân đạp mạnh anh.
“Ấy!”, Tần Hạo nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn bị đá trúng. Mặc dù không thấy đau nhưng anh vẫn kêu la om sòm.
Lúc này Lâm Vũ Hân mới cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893666/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.