Tần Hạo và Lâm Vũ Hân nhìn nhau rồi bỗng cảm thấy ngượng ngùng. Chuyện nhà người ta, nào có liên quan gì tới mình. Nhìn xem, họ khiến Trương Hàm Hương khó xử rồi kìa.
Nhưng Trương Hàm Hương đã nói vậy thì Tần Hạo cũng tiện thể nói luôn: “Phi Phi không phải là con ruột của cô phải không?”
“Ừ, tôi còn chưa có cả bạn trai, càng chưa yêu đương bao giờ, đương nhiên làm gì có con. Thực ra, Phi Phi là con trai của chị gái tôi!”, Trương Hàm Hương nói với vẻ đau lòng.
“Thảo nào!”
Tần Hạo thở dài giống như anh đã sớm nghĩ ra điều đó.
Lâm Vũ Hân thì chẳng nghĩ ngợi nhiều. Nghe thấy vậy cô bèn tò mò hỏi: “Vậy chị cô đâu? Cô ấy không tự chăm sóc con trai mình à?”
Lâm Vũ Hân vừa hỏi xong thì phát hiện Tần Hão khẽ kéo mình, sau đó đánh mắt về phía ngôi mộ ra hiệu. Lúc này cô mới hiểu: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết!”
Trương Hàm Hương buồn rầu nói: “Không sao. Chị tôi đã mất từ lâu. Chị ấy chết do sinh khó. Lúc sinh, chị ấy sống chết cầu xin bác sĩ phải giữ được đứa bé!”
Khóe mắt Trương Hàm Hương rưng rưng khi nhắc lại chuyện cũ. Dường như cô đã không còn kiểm soát được cảm xúc nữa.
Tâm trạng của Lâm Vũ Hân và Tần Hạo cũng trĩu xuống. Bọn họ không biết phải an ủi cô gái trẻ này như thế nào.
Trương Hàm Hương chính là dì ruột của cậu bé sáu tuổi này. Sáu năm qua một mình cô ấy nuôi cậu bé khôn lớn đã phải trải qua biết bao sự uất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893665/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.