Văn Chiêu cảm giác được mình vẫn luôn bị một đôi tay nào đó kéo xuống, cơ thể cậu không còn chút sức lực, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Cậu nghe thấy giọng nói của bác sĩ, tiếng khóc nức nở của Lê Tưu. Cậu giật giật ngón tay, mở mắt ra một cách khó khăn, trước mặt cậu có hình ảnh đôi mờ ảo, phải mất một lúc lâu mắt cậu mới nhìn rõ được.
“Mẹ.” Cậu gọi Lê Tưu đang đứng ở cửa, giọng khàn khàn khó nghe.
Lê Tưu quay đầu lại chạy đến bên giường, nắm lấy tay cậu, nghẹn ngào không nói nên lời, Văn Chiêu cười miễn cưỡng nhìn cô: “Đừng lo lắng, con không phải đã tỉnh rồi sao?” Tay cậu đặt trên bụng sờ sờ, lộ ra nụ cười gượng gạo.
Lê Tưu nắm tay cậu, khóc: “Sao con lại biến thành bộ dạng như thế này?” Cô run lên một tiếng: “Con mang thai, con có biết không?”
Hai tay ở trên bụng hơi cong lên, Văn Chiêu khàn giọng nói: "Con biết."
Lê Tưu dùng tay lau nước mắt mấy lần, nghẹn ngào nói: “Nhưng chính con vẫn còn là một đứa trẻ!” Cô không nói lên lời nữa, lấy tay che mặt khóc, thật lâu sau mới bình tĩnh hỏi: “Là của Giang Thăng phải không?"
“Là của anh ấy.” Văn Chiêu bình tĩnh nói.
Sau một hồi im lặng, Lê Tưu lau mặt nói: "Mẹ đi mua cháo cho con."
Sau khi Lê Tưu đi ra ngoài, Văn Chiêu sờ sờ bụng, nhắm mắt lại.
Cạch, Văn Minh Viễn mở cửa bước vào, kéo một cái ghế ngồi xuống, nhìn Văn Chiêu nói: "Ta muốn nói chuyện với con."
Văn Chiêu mở mắt ra, gật đầu.
Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-sau-mua-thu/884709/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.