Không phải cái gì trên đời này cũng đều đen hay trắng, gốc rễ của sự tự ti của con người đều từ trong xương mà ra, sự ngây thơ và độc ác của trẻ con đôi khi là điều đáng sợ nhất. Khi còn nhỏ Văn Chiêu thường thích chơi đùa dưới cây cam trong sân, cậu gieo nhiều hạt giống bên cạnh nó chờ nó nảy mầm. Anh họ của cậu lớn hơn cậu hai tuổi, lúc cậu bảo vệ cây, anh họ lại nói cậu thật ngây thơ ấu trĩ, anh nói rằng hạt giống mọc rất chậm, nếu cứ ở đây thì không thể làm cho nó lớn nhanh được. Khi bọn họ đang ngồi trên bãi cỏ, có con kiến bò lên chân cậu, anh họ lấy tay hất nó xuống, Văn Chiêu vì bị ngứa nên dùng tay gãi chân. Cậu quan sát những con kiến đang quây xung quanh một con giun đất, có vô số con kiến đang quấy quanh cơ thể con giun đất đó. Cậu nhặt một cành cây lên muốn vớt con giun đất đấy ra nhưng anh họ cậu lại giành lấy cành cây sau đó đóng đinh con giun đất xuống đất, con kiến bao phủ lên cơ thể con giun đất và ăn nó từng chút một. Anh họ nói rằng kiến cần thức ăn, cậu nhìn con giun đất đang bị gặm nhấm kia, cậu dùng tay không bắt lấy nó để ra chỗ con kiến vừa bò qua, con giun đất cũng không muốn bị làm thức ăn. Cậu được cảnh báo rằng nếu buồn đi vệ sinh thì cũng không được vào nhà vệ sinh công cộng. Khi còn nhỏ, cậu thường hay để tóc dài qua váy. Ở trường mẫu giáo, cậu đợi đến khi không còn ai nữa mới dám đi vệ sinh, cậu vừa cởi quần ra thì có một tiếng kêu từ phía sau, cậu bị dọa quay đầu lại thì thấy một cô gái đang che miệng lại. Cô nói Văn Chiêu cậu là nam à? Lời nói của cô quá mức kinh khủng khiến Văn Chiêu sinh ra cảm giác ảo tưởng đáng sợ, cậu ở ngay trong suy nghĩ trong đầu mình tự biến mình thành một con quái vật. Khi cậu cởi váy ra và mặc quần áo vào, cậu lại nghĩ đến con giun đất với con cá vàng bị cậu mắc cạn. Cậu và anh họ tụ tập trước bể kính ngắm đàn cá bơi lội trong đó, hình ảnh qua tấm kính trở nên méo mó, từ tấm kính mặt bọn họ phẳng lì, thon dài như những con cá đầu dẹt ngoài hành tinh. Anh họ cậu vớt ra được một con cá vàng và đưa nó vào tay cậu, con cá vàng vụt mất trong tay cậu. Anh họ cậu lấy con cá vàng từ tay cậu và đặt nó lên trên bàn, do cá vàng thiếu nước nên nó giờ đang giãy giụa như sắp chết, mang cá bắt đầu sưng đỏ lên, nó dần dần cứng đờ lại. Cậu dường như trở thành giống con giun đất bị gặm nhấm tới chết và con cá chết vì thiếu nước. Bên ngoài cậu trở thành một cậu bé, nhưng bên trong cậu cậu lại không biết mình là gì. Mỗi lần đến bệnh viện cậu đều nắm chặt tay mẹ, cậu sợ hãi nằm trên bàn khám tách hai chân ra để khám, người cậu như bị lột sạch, lộ ra đỏ tươi bên trong không thể kêu la. Bác sĩ ngồi xổm xuống sờ đầu cậu và nói đừng lo lắng, thân thể của cháu còn tốt lắm. Lần nào mẹ cũng nói như thế, mẹ sẽ ôm cậu và nói rằng mẹ mong cậu luôn khỏe mạnh, còn những điều gì khác mẹ không yêu cầu gì thêm. Chính vì sự khỏe mạnh này khiến cậu không vui. Lúc cậu mặc váy, anh họ đã gọi gội là em gái, anh họ nắm tay cậu nói em gái ơi, để anh dẫn em đi chơi nhé. Đến sau khi cậu mặc quần áo không mặc váy nữa, anh họ lại xoa đầu cậu gọi cậu là em trai, Văn Chiêu em không cần phải tự ti đâu. Cậu nhìn đủ kiểu dáng gương mặt mà thấy sợ, giống như người lớn nói chỉ mong con khỏe mạnh, vui vẻ, họ nhắc nhở cậu đừng tự ti bản thân. Nó như một loại ma chú giống nhau, dù con không bình thường, nhưng chúng ta vẫn sẽ luôn yêu thương con, vì vậy con phải lớn lên thật khỏe mạnh. Cậu đã trở thành bộ dạng thứ mà mọi người hy vọng, nhưng lại có một người đột nhiên xâm nhập vào cuộc đời cậu, chiếm hữu tất cả cậu một cách tàn bạo và tàn nhẫn. Tính chiếm hữu của Giang Thăng khiến cậu cảm thấy một nhu cầu khác lạ, cậu thích khoái cảm cực hạn khi đến cao trào, cậu cảm thấy sung mãn khi hạ thể của cậu bị Giang Thăng lấp đầy. Sau mỗi lần làm tình cả người ướt đẫm mồ hôi, Giang Thăng đều sẽ ghé vào tai cậu nói: "Tiểu Chiêu, em là người đặc biệt nhất." Vào lúc đó, cậu cảm thấy rằng bất kể cậu trông như thế nào, Giang Thăng đều sẽ sẵn sàng yêu cậu. Đau đớn dữ dội ở vùng bụng dưới khiến cậu cảm giác được máu từ hạ thể chảy ra, trong bụng còn có một khối thịt chưa thành hình, đó là đứa con của cậu và Giang Thăng, đứa con có cùng máu thịt của bọn họ, ngay lúc này cậu bắt đầu sinh ra tia sợ hãi vô cùng. Đứa trẻ chưa thành hình này sẽ biến thành một vũng máu mủ chảy ra từ hạ thể cậu. Cậu cảm thấy ánh sáng choáng váng trước mặt, cậu nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Phương Tư Tư. Người cuối cùng mà một người nghĩ đến trước khi bất tỉnh là người bạn muốn gặp nhất, cậu nghĩ đến Giang Thăng đang đợi cậu ở Đức. Cậu muốn giữ đứa bé này lại. Cậu muốn nói với Giang Thăng rằng bọn họ đã có một đứa con rồi. Lúc này, cậu muốn thu hết dũng khí lại. Chỉ một lần này thôi, cậu không muốn mất nó lần nữa. Cậu không còn yếu đuối nữa, bởi vì đang có người vẫn đang đợi cậu. Trời còn chưa sáng thì Giang Thăng đã ngồi ở phòng khách, Bạch Nguyễn đi xuống lầu khoác áo cho hắn, Giang Thăng uể oải dựa trên sô pha, nhìn con lắc đồng hồ trên tường. Vẻ mặt Bạch Nguyễn lo lắng nhìn hắn, sau khi bệnh tình của Giang Thăng trở nên trầm trọng hơn, tinh thần hắn thường xuyên không ổn định, đôi khi còn xuất hiện ảo giác, sau khi tăng thêm liều thuốc uống, cậu càng trở nên thích ngủ hơn, trí nhớ cũng giảm sút. “Con về phòng ngủ đi trước đi, mẹ sẽ ra đón Văn Chiêu ở sân bay.” Bạch Nguyễn nói với hắn. Giang Thăng rũ mắt, hắn dùng tay ấn huyệt thái dương, nói: "Không, con muốn đích thân đi đón em ấy." "Vậy mẹ sẽ gọi tài xế chở con đến đó." “Ừm.” Giang Thăng hơi nhắm mắt lại, dựa vào trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Ăn sáng xong, Giang Thăng chuẩn bị đi ra ngoài, Bạch Nguyễn ngăn lại, đưa cho hắn thêm một bộ quần áo: “Ở bên đây lạnh lắm, có thể Văn Chiêu không mặc đủ đâu." Giang Thăng cầm lấy quần áo. Cô nhìn Giang Thăng, cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Giang Thăng gầy đi rất nhiều, sắc mặt càng thêm sắc bén, trên xương lông mày cũng có rất nhiều tóc dài che khuất, làm cho hắn càng thêm tái nhợt, ảm đạm đi. Cô ôm lấy Giang Thăng: "Mẹ đợi các con trở lại." Khi đến sân bay rồi, lông mày của hắn thình thịch đột nhiên nhảy dựng lên, Giang Thăng dùng tay ấn chặt lông mày. Hắn ngồi trên ghế trong sân bay nhìn đủ loại người đưa đón qua lại, trước khi chuyến bay của Văn Chiêu tới vẫn còn 4 giờ. Hắn dựa vào trên ghế sa lon có chút buồn ngủ, nhìn mọi người đi ra đi vào đều cảm thấy giống Văn Chiêu, lúc này tâm tình của hắn rất bình tĩnh, hắn đang chờ Văn Chiêu đến, giống như mọi lần bọn họ ôm nhau. Bọn họ sẽ cùng đi học đại học, cùng đi làm và kết hôn với nhau như những cặp đôi bình thường. Giang Thăng chạm vào điếu thuốc trong túi, hắn tự hỏi liệu Văn Chiêu liệu có sẵn sàng kết hôn với mình hay không. Hắn đặt tay lên ngọn tháp để chặn ánh sáng chói lọi, thấy ánh sáng yếu ớt xuyên qua kẽ tay, thấy bụi bay lơ lửng và vầng hào quang nhiều màu sắc trong ánh sáng, hắn nghĩ chắc Văn Chiêu sẽ nguyện ý. Họ vẫn chưa đi Vân Nam, Nepal. Bọn họ từng uống say ngã nằm trên sô pha xem Cầu Xanh Hồn Vỡ, Văn Chiêu nói tình yêu kiểu này quá bi thương, nếu đổi lại là cậu thì e rằng cậu cũng sẽ không chịu được, nó quá đau khổ. Giang Thăng ôm cậu và nói rằng khi em yêu một ai đó, dù ra sao em cũng sẽ muốn níu kéo tâm của người đó tới chết. Văn Chiêu nói tình yêu của hắn quá mãnh liệt như lửa đốt khiến toàn thân người ta như bị thiêu đốt. Văn Chiêu nhìn thấy trong mắt hắn như có một vũng nước xuân không thể tan đi, hắn từ trong mắt Văn Chiêu thấy được tia sáng chói lọi, đó chính là lý do hắn đối với tình yêu như sóng thủy triều. Giang Thăng liếc nhìn thời gian, còn một tiếng nữa cậu mới đến. Lúc chuyến bay đấy bay đến, Giang Thăng đứng dậy nhìn trong đám đông chờ đợi hình bóng của Văn Chiêu. Hắn đứng bất động ở giữa, vô số người lướt qua hắn, trái tim hắn bỗng chốc trở nên căng thẳng, càng ngày càng bất an, một nỗi sợ hãi không thể giải thích được bóp nghẹt cổ họng khiến hắn khó thở. Giang Thăng đứng đó như hóa đá, hết chuyến bay này đến chuyến bay khác nhưng lại không thấy Văn Chiêu đi đến chỗ hắn như đã hẹn. Đại não của hắn bắt đầu vo ve ầm ầm, vô số giọng nói hét lên bên tai, vô số bàn tay xé nát dây thần kinh của hắn. Đám đông đi qua như biến thành những bóng ma. Vào cái đêm hắn rời đi, hắn ngồi ở bên giường nhìn Văn Chiêu thật lâu, lúc này hắn mới bắt đầu sợ hãi, hắn sợ bị bỏ lại, sợ chính mình không bắt được cậu. Khi cậu tỉnh lại, Giang Thăng sờ sờ mặt của cậu, hỏi: " Có thể nào em sẽ đột nhiên biến mất không?" Văn Chiêu cầm tay hắn, nói: " Sẽ không đâu." Hắn nhìn vô số người vội vàng quay lại, hắn hiểu ra rằng mình đã bị bỏ lại phía sau. Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của cậu, hắn liền cảm thấy rung động, cái cảm giác đó đã lâu rồi hắn chưa có, từ đó hắn biết rằng mình sẽ bước vào vòng xoáy này, càng lúc càng lún sâu hơn. Thời gian từng chút một trôi qua, Giang Thăng vẫn đứng ở sân bay chờ, hắn lâm vào một loại kết giới ma pháp cố chấp Số người thưa dần, bầu trời càng lúc càng tối. Giang Thăng nghe thấy tiếng gọi của vô số giọng nói, hắn ngơ ngác bước ra ngoài. Khi đến gần chiếc xe, hắn cuối cùng cũng không duy trì được mà ngã xuống, hắn nhìn bầu trời mờ mịt rồi cười khúc khích, trong tiếng cười mang theo buồn bã. Khi ý thức dần dần mơ hồ, hắn nhìn thấy tài xế bước ra khỏi xe. Hắn có trồng một cây lan hồ điệp ở trong vườn cho cậu nhưng trước khi nói điều đó với cậu, hắn lại tự vứt bỏ bản thân mình. [Điều người viết muốn nói:] Giang Thăng đứng đó từ sáng đến tối, hơn nữa tinh thần của Giang Thăng không ổn định nên đã khiến cậu ấy ngã xuống. Họ có thể gặp nhau trong một chương nữa. Bọn họ sẽ không bởi vì điều này mà sinh ra hiểu lầm, tình cảm của bọn họ cũng sẽ không thay đổi. 5 hoặc 6 chương chắc là kết thúc. - -------------------------- Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]