Giang Thăng đã từng nghĩ rằng mình bị xé mở lấy ra từ khoang bụng của một con rắn, hắn chính là một phần máu thịt được lấy từ trên người điểu trắng ra.
Hắn nhìn qua khẽ cửa thấy một con rắn đang quấn quanh cổ con điểu trắng. Hắn rùng mình và lấy tay che miệng để không phát ra tiếng. Hắn biết điểu trắng là thức ăn của bọn nó. Bọn nó uống máu và ăn thịt cô. Cô dùng khoang tử cung, sữa tươi trên người mình và máu thịt của mình để nuôi rắn.
Trong trí nhớ của hắn, hắn nhớ nhiều nhất là các bác sĩ mặc áo khoác trắng, lúc tử tế thì giống cừu trắng, lúc dùng kim tiêm đâm vào rắn thì lại đáng sợ như con nhím.
Trong lúc Giang Thăng đang ăn miếng bánh, có y tá đi tới ngồi xổm xuống nói với cậu rằng hôm nay cậu đã tròn ba tuổi rồi, hai má cậu bị dính kem hồng, hai mắt thâm thúy sáng sủa nhìn y tá: "Ba tuổi với hai tuổi có gì khác nhau vậy ạ?"
Cô y tá giống như bảo mẫu lại giống như người mẹ, quỳ xuống và lấy giấy lau sạch kem trên mặt hắn, cô nói: "Tất nhiên là có khác nhau rồi."
Giang Thăng cúi đầu dùng nĩa chọc vào quả dâu tây trên đĩa, nhìn nước từ quả dâu màu đỏ chảy ra quyện cùng kem tươi, cười ngây ngô nói: "Vậy thì cháu thích ba tuổi hơn."
Sau khi y tá rời đi, hắn dùng nĩa nghiền nát bánh trên đĩa, ném hỗn hợp đỏ, đỏ, trắng, trắng xuống đất, dùng giày da nhỏ giẫm lên, phía trên giày dính một lớp kem bánh. Hắn mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-sau-mua-thu/884703/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.