Ánh trăng sáng, trời đất hỗn loạn, gió mang theo hơi ẩm, lá cây Phượng nghiêng ngả xiêu vẹo.
Văn Chiêu tựa vào trên giường, giường bây giờ như một đống hỗn độn. Ánh trăng soi chiếu vào căn phòng đen tối soi rõ chiếc lưng trắng nõn chứa đầy dấu hôn, xanh tím vết cắn, tóc dính mồ hôi cùng vẻ mặt chết lặng.
Tiếng dương cầm vang lên tràn ngập trong không gian yên tĩnh. Ngón tay Giang Thăng đánh nhanh trên phím đàn, cảm xúc hắn như nóng nẩy lại mang theo sự sung sướng kì lạ.
" Ầm " một tiếng, tiếng đàn ngừng lại. Giang Thăng dùng tay đang run rẩy đi che lại mặt, hắn khanh khách nở nụ cười, vừa kinh sợ lại quỷ dị. Thật lâu sau thanh âm nức nở từ khe hở ngón tay truyền ra tới, bả vai Giang Thăng đang run không ngừng.
Yêu, hận, tham lam, giận dữ, dục vọng, ham muốn khiến người ta điên cuồng, nếu không điên cuồng thì đó không phải là người bình thường.
Hắn bắt được bông hoa hồng trắng, hoa hồng trắng lại phai màu khô héo. Hắn cho rằng lòng hắn sẽ tràn đầy vui mừng nhưng cảm giác đau đớn bén nhọn qua tâm hắn làm hắn mờ mịt hoảng loạn, sung sướng lại đau khổ. Cuối cùng hắn cười khổ, miên man suy nghĩ, đúng rồi, hắn rốt cuộc lại biến thành kẻ đi hại người khác. Hắn như biến thành từng làn khói bay lả lơi rồi bị nước biển màu đen nhấn chìm.
Văn Chiêu dựa vào trên giường sắc mặt âm trầm mệt mỏi mang theo tia chết lặng. Cậu hút thuốc, đầu giường chồng chất tàn thuốc cũng khói thuốc. Vẫn còn âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-sau-mua-thu/884672/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.