Con ngươi của Văn Chiêu trừng lớn, trên mặt cậu trắng bệnh như không có máu, cổ cậu như nghẹt lại, đôi môi cậu run rẩy phát ra thanh âm khàn khàn:" Chúng ta là bạn tốt mà."
Đôi mắt Giang Thăng đỏ ngầu, vẻ mặt hưng phấn điên cuồng, hắn bóp cằm Văn Chiêu trào phúng nói: "Tôi từ đầu đều không muốn làm bạn bè tốt gì đó của em cả. Tôi chỉ nghĩ tới ôm em và khiến em là của riêng tôi thôi."
Văn Chiêu không thể tin tưởng, dùng sức giãy giụa dây lưng đang trói buộc đôi tay, cậu lớn tiếng kêu gào: "Đồ điên! Anh đúng là đồ điên!"
Giang Thăng đỏ ngầu con mắt: " Đúng vậy, tôi là kẻ điên, tôi nhìn thấy ánh mắt của em liền điên rồi!". Giang Thăng như đau khổ lấy tay che mặt, thần kinh không bình thường lẩm bẩm:" Tôi không muốn như vậy... Tôi không muốn làm như vậy... Là do em đã chọc tôi tức giận! Tại sao em lại không thể ở bên cạnh mỗi tôi thôi? Tôi không muốn như vậy, tôi tưởng chỉ mãi yêu thương em thôi."
Giang Thăng nhào về phía Văn Chiêu, hắn gắt gao ôm cậu vào trong lòng ngực. Giang Thăng như người có bệnh nan y đang trong gia đoạn nguy kịch xong lại nắm được sợi dây cứu mạng mình liền si ngốc điên cuồng nói:" Em là người tới cứu tôi."
Đôi mắt đỏ sẫm, vẻ mắt hắn nhìn vô cùng hung ác đáng sợ, hành động thần kinh điên cuồng cùng lời nói không bình thường tất cả những điều đó đã khiến Giang Thăng nhìn như một người mất trí.
Văn Chiêu cảm thấy trời đất quay cuồng. Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-sau-mua-thu/884671/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.