nhường nào. Vẫn là Dư Thập Cửu tốt hơn, luôn biết cách khiến người khác vui vẻ. Không biết giờ này hắn đang làm gì nhỉ? Không có ta ở bên, chắc hẳn hắn đang tự do tự tại lắm.
Nhưng ta lại chẳng muốn hắn được thảnh thơi như vậy, bản tiểu thư đây còn đang đau khổ, tại sao hắn lại được sung sướng chứ! Thôi thì cứ để hắn vui vẻ vậy, nếu ta không thể hạnh phúc, thì hy vọng người ta yêu cũng có thể tìm được niềm vui.
Trong dòng suy nghĩ miên man, ta dần chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên, tiếng hô hoán "Cháy rồi! Cháy rồi!" vang lên.
Ta giật mình tỉnh giấc, thấy bên ngoài lửa cháy ngút trời, hóa ra là khách điếm ta đang ở đang bốc cháy! Cánh cửa bị kẹt cứng, ta không tài nào đẩy ra được, chỉ thấy một biển lửa đỏ rực bao trùm lấy căn phòng. Ta bật khóc, gào thét kêu cứu.
"Tiểu tổ tông, ngươi có ở đây không? Tiểu tổ tông?"
Ta nín khóc, ngỡ mình đang gặp ảo giác, sao nơi này lại có tiếng của Dư Thập Cửu? Không kịp nghĩ ngợi, ta vội vàng đáp: "Ta ở đây!"
Một lực mạnh phá tung cánh cửa, khói đen đặc quánh xộc vào khiến ta ho sặc sụa. Dư Thập Cửu bước vào giữa biển lửa, khoảnh khắc ấy, hắn tựa như một vị thần tiên giáng trần. Hắn cõng ta trên lưng rồi bước đi, trên tấm lưng rộng vững chãi quen thuộc ấy, mọi sợ hãi trong ta đều tan biến. Cứ như thể hắn đang cầm đèn lồng soi sáng con đường phía trước trong đêm đen mịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-que-an-cu/3630614/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.