Chương 15: Cái đánh này đau quá  Trần Thượng Chu: “Ừm?”  Phùng Thanh cúi đầu thật thấp, thành thật đáp: “…Em có chép.”  “Đi lấy hộp bút của em và một cuốn sổ tay mới lại đây.”  Nói xong, Trần Thượng Chu không nhìn Phùng Thanh nữa. Mặt mày anh lạnh tanh đưa ánh mắt trở lại quyển bài tập đang viết, lật sang trang tiếp theo.  Phùng Thanh đứng đơ tại chỗ hai giây rồi chạy vội về nhà.  Lấy xong hộp bút, cậu bắt đầu lục tung phòng mình tìm sổ tay. Tìm mãi mới moi ra được một quyển sổ trắng tinh ở góc bàn học. Phùng Thanh cầm hai món Trần Thượng Chu dặn mang sang phòng anh. Trước khi rời khỏi nhà, cậu còn bất lực gọi cho Tôn Hàng, kể cho cậu ta nghe về trải nghiệm bi thương vừa rồi sau đó nói với Tôn Hàng rằng khả năng cao chiều nay không chơi game được nữa.  Khi Phùng Thanh quay lại phòng Trần Thượng Chu thì anh đã dọn trống nửa cái bàn học. Trên bàn đặt ba quyển bài tập hè môn Ngữ Văn, Toán, tiếng Anh của cậu, bên cạnh còn có thêm một cái ghế không rõ Trần Thượng Chu lôi từ đâu ra.  Thấy Trần Thượng Chu dùng ngón trỏ gõ lên bên nửa bàn vừa dọn trống, Phùng Thanh ngoan ngoãn đặt hộp bút và sổ tay lên bàn.  Vừa đặt xong thì cậu đã thấy Trần Thượng Chu mở hộp bút của mình ra, liếc một cái rồi rút ra cây thước dẻo màu xanh lam cậu mua ở cổng trường mấy hôm trước cùng Tôn Hàng.  Liếc nhìn cây thước dẻo trong tay, Trần Thượng Chu nhìn thẳng vào Phùng Thanh rồi nghiêm giọng nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-nha-dung-gio-phi-muc-nhat/4663383/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.