Buổi sáng, lúc tôi thức giấc, đã không thấy anh bên cạnh…tôi cảm thấy hơi trống trải, nhẹ bước xuống nhà.
Mùi thức ăn thơm tới nhức mũi, tôi đứng dựa vào một góc bếp, chăm chú ngắm anh…quả thật, người tôi yêu, rất là đẹp trai…kiểu này có khi tôiphải nghiên cứu các phương pháp làm đẹp gấp…không có ngày mất nhưchơi!!!
Anh nhìn thấy tôi, người vẫn còn mặc tạp dề, tay cầm chảo, anh đảoqua, trao tôi nụ hôn phớt, chỉ vài giây thôi, mà tôi cảm giác cả thếgian như đang dừng lại!
Tôi vào nhà tắm.
Lúc ra, đã thấy bàn ăn bày biện đủ món. Thực ra trước kia, chúng tôiđều rất lơ là, nhưng không hiểu sao, từ khi quen nhau, bữa sáng lại trởthành bữa chính.
Tôi kéo ghế ngồi, tay nhón miếng khoai tây chiên, giòn và thơm quá. Anh nhìn tôi, lườm:
-”Không phải thế này…”
-”Sao? Ăn vụng một chút cũng không được à?”
-”Không phải cái đó…”
Anh nói dứt khoát, sau đó kéo tôi về phía mình, về sau mỗi bữa ăn đều là như thế, nhà thì nội thất đầy đủ, nhưng người đàn ông này, tự địnhra điều luật, chúng tôi chỉ được sử dụng một chiếc ghế!
Anh bảo, đấy là việc anh đã muốn được làm, từ rất lâu rồi…Tôi tất nhiên bị câu nói đó làm cho cảm động!
Tôi ngồi trong lòng, anh thì một tay ôm tôi, một tay gắp thức ăn…
-”Vịt…”
-”Hử?”
-”Như thế không thấy khó chịu à?”
-”Em khó chịu?”
Tôi được dùng cả hai tay nên chẳng có gì là không thoải mái cả…
-”Không…anh ý…có nhìn rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3055051/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.