Từ khi quen Việt, hiếm khi nàng thấy hắn bực bội như vậy, về tới nhà, gặp cái gì trên đường đi là đập, là đá, chả nhẽ vì Trâm Anh gặp nạnkhiến hắn đau như thế? 
-”Lo cho người đẹp thì sao không ở đấy? Ở nhà đá thúng đụng nia?” 
-”Đúng, quả thật cô ấy rất đẹp, gương mặt thì khả ái, con người thanh tao, đáng yêu vô cùng…nhưng em thử nói xem, vì sao tôi chẳng thấy lolắng chút nào…em thử đoán xem, hôm nay vì sao tôi bực?” 
Việt gằn giọng. 
Xinh đẹp, khả ái, thanh tao? Mấy từ này đúng là toàn nói thật, nhưngtừ chính miệng hắn – dùng để miêu tả một người con gái khác…hắn thực sựthích cô ấy? Tim nàng nhói…Cũng từ ngày phát hiện ra yêu hắn, sẵn sàngchết vì hắn, đâm ra nàng cũng bất cần, chẳng còn biết sợ là gì: 
-”Chỉ có thể kết luận là anh rất xấu tính!” 
Hắn cười phá lên: 
-”Haha, tôi xấu tính, tên Lân kia của em thì tốt tính?” 
-”Ừ, anh ấy đẹp trai, phong độ, ân cần, chu đáo…anh so với anh ấy thì chẳng bằng nước gì cả…” 
Nàng trả đũa. 
Cảm giác bị người con gái mình yêu thương nhất so sánh với một thằngđàn ông khác, lại còn đặt mình ở vế dưới, thật chẳng dễ chịu chút nào.Cảm giác có thể cô ấy đã thích người kia, đau khổ biết bao… 
Lửa giận lên tới đỉnh đầu, nàng bị hắn dồn vào góc tường, cơ thể tolớn của hắn ép chặt thân hình gầy gò của nàng, tay hắn bóp nhẹ cằm nàng. 
-”Nói, em thích Lân, phải không?” 
Nàng cứng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3055034/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.