Ra chỗ nhảy sóng một lúc lâu rồi mà không thấy tên đó và nàng xuấthiện, hắn rất nóng lòng. Cố gắng ngó quanh mà bóng dáng nhỏ bé đó vẫnkhông lọt vào tầm mắt, Việt đành rủ rê Trâm Anh đi thử nghiệm – ấy chính là tất cả các trò, mỗi trò chỉ chơi một lần, cô phấn khích đi theo,không hề biết rằng, mục đích của hắn, là muốn tìm một người con gáikhác! 
Được năm sáu trò thì hắn phát hiện ra đối tượng cần tìm… 
-”Đau không?” 
-”Là vết xước nhỏ thôi mà…anh cứ nghiêm trọng quá…” 
-”Nhỏ gì mà nhỏ…Không cẩn thận là nhiễm trùng đấy…” 
Lân cúi người, tỉ mẩn chấm thuốc rồi dán băng. Nàng nhìn anh, trướcgiờ từng bị thương nặng hơn nhiều mà cũng chẳng cần chăm sóc, kệ nó,khắc tự khỏi, vậy mà người này bị cái vết xước bé tý chạy đi chạy lạimua thuốc, quả thật có chút cảm kích! 
Lúc Lân ngước đầu lên, anh mỉm cười, anh có nụ cười rất hiền từ, đemlại cảm giác ấm áp, trước đây, Việt cũng vậy, nhưng từ ngày biết hắn làđại ca, nàng luôn lo sợ nên không có thời gian mà cảm nhận…Bỗng, nàng tự trách mình, sao lúc nào cũng có thể liên tưởng tới Việt, là sao??? 
-”Chúng ta ra nhà Gấu chơi…”. 
-”Nhà Gấu?” 
-”Ừ, em ngồi dưới nhà, đồng hồ kêu tích tắc, tới thời điểm, nhạc vang lên, sẽ có bất ngờ…” 
-”Thật á?” 
Nàng vừa chạy theo vừa háo hức, đoạn xuống nhà Gấu phải qua mấy bậcgỗ rất bé, sợ nàng đi không quen, anh liền đưa tay ra bế, thực ra cũngchỉ là mấy bậc thôi, nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3055033/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.