Tôi lăn lóc trong cái cuộc đời này cũng gần ba chục năm, để có đượcngày hôm nay thì vết thương này thì đáng là gì, có lẽ vì đã quen, tôicũng chẳng thấy đau cho lắm…Nhưng không hiểu sao, cứ mỗi lần em về nhà,là cái bộ não tôi nó lại tự điều khiển, cho mặt nhăn mày nhó, mồm mépsuýt xoa…nhìn thấy em lo lắng quan tâm, hỏi han…cảm giác – sung sướngbiết bao…
Em bảo tôi nên tập thể dục, đi lại chứ đừng ngồi một chỗ,…em cũng mua hoa quả, sữa tươi tẩm bổ, em nói, tôi là rất sướng, thường ngày, em chả dám ăn những thứ này bao giờ. Tôi nhìn…cảm động lắm!
Vết thương của tôi, thay băng cũng là em, mùi hương nhẹ từ mái tóc,tôi và em lúc này rất gần…tay em đậm màu của nắng, chắc do lăn lộinhiều, bởi đã có lần được chiêm ngưỡng toàn bộ…của em…tự nhiên tronglòng tôi có khát khao muốn bảo vệ em, muốn đem lại nước da trắng nõnhồng hào trả lại chủ nhân của nó…
Em cao, nhanh nhẹn, nhưng gầy…bây giờ còn gầy hơn cả mấy lần trướctôi thấy em…tưởng như cơn gió thổi qua, em cũng bay mất vậy…tôi lại khát khao nuôi béo cô bé này…
Thầm nghĩ, nhất định, sẽ nhanh thôi, tôi muốn đem lại hạnh phúc choem, nhưng bây giờ, thực sự tôi chưa dám mở lời nói thật mọi chuyện…tôisợ em ghét tôi, sợ em nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ một kẻ nói dối…thôicứ để dần dần đã…
Em làm việc ở tiệm bánh ngọt, cách chỗ ở rất xa, phải đi bộ tầm haichục phút mới tới điểm bắt xe buýt, nói thật…tôi xót. Nhưng em vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3055005/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.