🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi mở mắt, quả thật lần này rất tuyệt vời, em vẫn ở bên tôi, em cònđang nhìn tôi nữa…Tuy có hận lão Tú tới phát điên, thằng chó dám đánhlén, nhưng không sao…nhờ có hắn mà tôi được gặp em đấy?



-”Tỉnh rồi à, chị đang đinh đưa mày đi bệnh viện…”



Chị ư? Vãi? Cái mặt non choẹt kia mà dám xưng chị…



-”Không cần…tôi còn khỏe lắm, mà em ăn nói cẩn thận, nhìn là biết em kém tuổi tôi…”



Có vẻ em chẳng nhớ gì tôi cả, cứ như lần đầu gặp mặt, em hỏi tôi saolại bị đuổi, tôi lặng thing, vì thực sự có giải thích cũng mất cảngày…Em ra ngó cái gì đó, rồi chạy vào:



-”Bọn này dai thật…tý bọn chúng đi liệu anh tự về được không, hay đưa địa chỉ hoặc số điện thoại tôi liên lạc với gia đình cho …”



-”Tôi không có gia đình…tôi…tôi…mồ côi…”



Trong câu nói của tôi có một phần hai sự dối trá, cũng có thể chấpnhận được vì mẹ tôi mất rồi, còn ba thì tôi coi như không có. Em nhìntôi, đôi mắt có vẻ thông cảm. Em lại hỏi tiếp:



-”Thế nhà anh ở đâu…tôi đưa về…”



Tự nhiên trong lòng tôi trào lên một cảm giác không muốn, chả biết là năng khiếu hay theo bản năng, tôi dơ tay lên ôm đầu:



-”Á…tôi đau quá…tạm thời chóng mặt tôi chẳng nhớ được gì…xin em đừng hỏi nữa được không…”



Nhìn dáng vẻ khổ sở của tôi, em cũng thương tình, an ủi:



-”Thôi cứ nằm nghỉ tạm ở đây, bao giờ khỏi đau, nhớ ra thì về…”



Nghe nói vậy, tôi biết em là người

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3055003/chuong-5.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.