Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Fleur

Biên tập: Iris



Chú Vương vô lực dựa vào tường, cô Trần lau nước mắt đứng lên đỡ chú và nói: “Ông ơi, chúng ta về nhà đi, sau này tôi sẽ làm việc, ông cũng không cần vất vả như vậy nữa.”

Nhóm họ hàng lúc trước giúp họ làm ầm bệnh viện bây giờ ai ai cũng đều xám xịt, trưởng khoa Lưu vỗ tay: “Tốt lắm tốt lắm, không có gì để xem cả. Mọi người tản đi thôi, đừng vây quanh ở đây nữa, không khí cũng không tốt.”

Cô lao công dọn dẹp đống vụn thủy tinh, Tần Ca kéo tay Bạch Khải Gia, nói: “Đi thôi, cậu cũng phải xử lý vết thương.”

“Đúng rồi. Tiểu Ca, em dẫn cậu ấy lại đây.” Lục Thiên bận rộn đi chuẩn bị đồ cầm máu.

Đám người hóng chuyện tốp năm tốp ba tản đi, Trần Mẫn bị Tần Ca bỏ lại trên tầng không biết đã xuống tự bao giờ, há miệng gọi cô: “Chị ơi…”

“Tiểu Mẫn đến rồi.” Tần Ca vuốt vuốt tóc: “Em đợi chị một chút nhé.”

“Không sao đâu chị, chị cứ từ từ, đừng vội.”

Lục Thiên đóng cửa phòng khám lại, trong phòng cũng chỉ còn có ba người họ, Bạch Khải Gia ngồi trên giường nhỏ, Tần Ca ngồi bên cạnh, còn Lục Thiên cầm miếng băng gạc ấn vào vết thương của Bạch Khải Gia, nói với Tần Ca: “Tiểu Ca, em giữ hộ anh, anh phải chuẩn bị một chút, tay Tiểu Bạch phải khâu hai mũi.”

“Vâng.” Tần Ca làm theo yêu cầu của Lục Thiên, rất tiêu chuẩn đè lên miệng vết thương.

Bạch Khải Gia đặt bàn tay còn lại lên mu bàn tay cô, nói nhỏ: “Sao lại run thế này?”

“Không đâu.” Tần Ca đáp.

Bạch Khải Gia nói: “Không nghiêm trọng lắm, đừng lo lắng.”

Tần Ca gật đầu.

“Nói thế nào cũng là tay bác sĩ!” Lục Thiên tức giận, “Được rồi Tiểu Ca, em bỏ tay ra đi, đến lượt anh.”

“Không tiêm thuốc tê à?” Tần Ca không buông tay.

“Không cần.” Lục Thiên nói.

“Sẽ đau.” Tần Ca vẫn không buông tay.

Bạch Khải Gia nhẹ nhàng nâng tay cô lên, nắm trong lòng bàn tay, nói: “Đau thì cũng chỉ đau một chút thôi.”

Khi Lục Thiên đâm kim vào thịt, Tần Ca quay đầu đi. Giọng nói của Bạch Khải Gia không có vẻ gì là đau đớn, anh nói: “Cô Trần nói thật đó, ngày đó em ngủ ở cầu thang, anh đã hôn em.”

Lục Thiên huýt sáo.

Tần Ca không dám nhìn vết khâu, chỉ có thể nghiêng mặt đứng lên, không bao giờ muốn quan tâm đến người này nữa.

Bạch Khải Gia giữ chặt cô: “Đừng đi.”

Lục Thiên làm cũng nhanh, ném cái nhíp vào trong khay, nói: “Xong rồi, tôi ra ngoài trước, hai người từ từ nói chuyện nhé.”

“Mình đi đây.” Tần Ca mới không muốn nói chuyện đâu.

“Anh đưa em đi cắt chỉ.” Bạch Khải Gia không buông tay, cởi giày ra cho Tần Ca đi.

Tần Ca không chịu, anh nói: “Em đừng động, tay anh đau.”

Tần Ca đành để anh nắm tay đi mình ra ngoài, chân đi giày của anh.

Một đám y tá trẻ đứng chờ trong phòng làm việc, muốn xem bác sĩ Bạch bị thương thế nào nhưng lại thấy bác sĩ Bạch nắm tay Tần Ca đi ra ngoài, cằm y tá Diệp như rớt xuống đất. Cô nàng kéo y tá trưởng muốn nói gì đó, y tá trưởng thức tỉnh cô: “Bác sĩ Bạch của chúng ta đối xử với Tần Ca cực kì tốt, chỉ có em ngốc nghếch không nhận ra thôi.”

Y tá Diệp che miệng, buổi tối ngày đó, miệng bác sĩ Bạch, đưa canh cay không cay cho Tần Ca, Tần Ca nhờ cô chuyển điện thoại và máy tính, tất cả đều xảy ra dưới mí mắt cô đóooooo!

Trưởng khoa Lưu cũng đến góp vui: “Không phải khoa trương chứ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Ca, chú đã có dự cảm Tiểu Bạch nhà chúng ta cuối cùng cũng gả được đi rồi.”

Lục Thiên sâu kín nói: “Tiểu Bạch thích cô ấy lâu lắm rồi.”

Chỉ nghe rầm một tiếng trong phòng y tá, y tá Từ vứt mạnh cái khay lên bàn.

***

Bạch Khải Gia kéo Tần Ca đi thang bộ lên tầng trên, nửa đường phát hiện ra một chiếc dép lê màu hồng, anh nhìn Tần Ca, Tần Ca nhắm mắt. Anh ngồi xuống đổi giày ở chân cô thành dép, nói: “Em đi không cần nóng vội, đừng để bị ngã.”

Tần Ca không nói gì, đá giày anh đi. Bạch Khải Gia đi giày vào, dẫn cô đi tìm thực tập sinh cắt chỉ. Thực tập sinh bị anh ghét bỏ lệ rơi đầy mặt, trốn đằng sau trưởng khoa Thái không chịu ra, Bạch Khải Gia nói: “Nếu không phải tay tôi bị thương thì cũng không tới phiên cậu.”

Trưởng khoa Thái đẩy học sinh đi, nói: “Học hỏi bác sĩ Bạch đi.”

Thực tập sinh chỉ có thể cố hắng, lúc này còn nhớ phải đeo găng tay trước khi vén quần áo, sau đó dùng nhíp kẹp bông y tế tiêu độc cho Tần Ca. Bạch Khải Gia ngồi gần đó nhìn chăm chú khiến Tần Ca và cậu thực tập sinh đều không thoải mái, Tần Ca nói với anh: “Cậu đừng nhìn mình nữa.”

“Không được.”

Thực tập sinh cắt chỉ, trước khi rút chỉ, bác sĩ Bạch dặn dò một câu: “Làm nhanh một chút.”

Cậu không dám chậm trễ, kéo ra một đoạn chỉ bị máu nhuộm thành màu đỏ, Tần Ca chưa kịp cảm thấy đau thì đã xong rồi, nhất thời cũng không dám ngồi dậy, sợ vết mổ bị rách. Bạch Khải Gia cũng không thúc giục, ngồi bên cạnh cô sau đó nhìn cậu thực tập sinh. Lúc này cậu ta mới cảm thấy mình như biến thành một cái bóng đèn* lớn, chạy ra ngoài, còn săn sóc đóng cửa lại.

*Bóng đèn: Kỳ đà cản mũi, đặc biệt là với các cặp đôi.

“Hôm nay chắc em bị hoảng sợ rồi.” Bạch Khải Gia nói.

“Không đâu.” Tần Ca nói.

“Để anh đưa em về.”

“Không cần, Tiểu Mẫn đang đợi mình.” Tần Ca từ từ ngồi dậy, sờ vào bụng mình, sau khi thấy vết mổ không bị rách liền nói: “Mình đi đây.”

“Ừm.” Bạch Khải Gia đứng lên mở cửa cho cô.

Tiểu Mẫn đứng ngoài chờ, cửa vừa mở đã đỡ Tần Ca nói: “Chị, đều xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Nhưng Bạch Khải Gia lại đi theo, cho đến khi không nhìn thấy chiếc xe đạp điện nữa mới thôi.

***

Lục Thiên không biết đi ra từ đâu, cầm trong tay chìa khóa xe của Bạch Khải Gia, nói: “Trưởng khoa Lưu thả cậu về, để tớ đưa về nhé.”

Bạch Khải Gia gật gật đầu.

Vừa vào cửa bà nội đã phát hiện ra băng gạc trên tay Bạch Khải Gia, cầm tay cháu trai hỏi sao lại thế này, Bạch Khải Gia mở tay ra cho bà xem, nói: “Bị dao phẫu thuật cắt phải thôi, không sao, để Lục Thiên khâu cho cháu hai mũi, sẽ mau lành thôi.”

Bà sụ mặt: “Sao lại không cẩn thận thế!”

Lục Thiên giúp anh giải thích với bà: “Cậu ấy dạy thực tập sinh, nhưng lại không tập trung, may là không sâu, vài ngày là khỏi thôi bà.”

Bà nội Bạch vẫn rất lo lắng, nói Bạch Khải Gia mấy ngày nay đừng để dính nước.

Buổi tối, Lục Thiên ở lại ăn cơm, sau khi ăn xong hai người ngồi trong phòng chơi game, tuy tay Bạch Khải Gia bị thương nhưng thực lực không giảm, Lục Thiên bất hạnh làm vật hi sinh đòi tiếp tục chơi một ván. Bác sĩ Bạch vui vẻ đồng ý, hai người chơi vô cùng vui vẻ, đột nhiên Lục Thiên nói: “Cảm thấy Tiểu Ca thật dũng cảm.”

Bạch Khải Gia lại lắc đầu: “Cô ấy trở nên nhát gan rồi.”

Lục Thiên cho nhân vật của mình đá một cái: “Thật ra cô ấy có thể không nói.”

Bạch Khải Gia cũng đá trả: “Cô ấy vì tớ.”

Nhân vật của Lục Thiên ngã trên mặt đất run rẩy, tức giận ném điều khiển đi: “Có vài người chỉ muốn người khác sống khổ hơn mình.”

Bạch Khải Gia cũng buông điều khiển, Lục Thiên hỏi anh: “Ở bệnh viện không bắt được người, sau này tính sao?”

Cửa nhẹ nhàng hé mở, một cái đầu lông xù thò vào, Bạch Khải Gia đi qua ôm lấy Vật nhỏ, nói: “Sẽ có cách thôi.”

Ngày đó, Tần Ca trở về nhà, vì không muốn bị mắng nên kéo cả Trần Mẫn lên gác, thẳng thắn kể chuyện mình bị viêm ruột thừa phải phẫu thuật, đáng thương nói: “Mẹ ơi, con muốn ăn canh chân giò.”

Bố Tần thương con gái, mẹ Tần dí tay vào trán Tần Ca: “Gan lớn nhỉ!”

Sau đó nói với Trần Mẫn: “Tiểu Mẫn tối nay ở lại ăn cơm nhé!”

Khi ăn cơm, mẹ Tần kéo Tần Ca hỏi kỹ càng, vừa nghe nói Trần Mẫn gặp cô lúc đi đưa đồ thì tim bà cũng nhói lên. Tần Ca nhiều ngày không được ăn thịt, vừa gặm chân giò vừa an ủi mẹ: “Có bác sĩ Bạch chăm sóc con mà.”

Bố Tần thấy không đúng: “Bác sĩ Bạch nhiệt tình thế?”

Mẹ Tần bật cười: “Tôi vẫn chưa nói với ông, Tiểu Ca và cậu ấy là bạn học.”

“Hả?” Bố Tần lau miệng, nói: “Bảo sao thằng bé tốt với tôi như vậy.”

Tần Ca uống canh, nói hàm hồ: “Đối với ai cậu ấy cũng có trách nhiệm hết.”

***

Sau khi tắm xong, mẹ Tần đi vào phòng Tần Ca nói: “Con cởi quần áo ra cho mẹ xem.”

Vừa thấy mắt đã đỏ lên, nói: “Mẹ biết là con có chuyện mà, con lại còn không biết sợ, dù sao cũng phải nói với nhà mình một tiếng chứ.”

Tần Ca lau nước mắt cho mẹ: “Chưa thấy đau đã được đẩy vào phòng phẫu thuật rồi, sau đó bác sĩ nói vết mổ của con lành nhanh hơn người khác, con cũng không phải chịu đau mấy, không cần mẹ hàng ngày phải chạy tới chạy lui quan tâm.”

“Vậy sau này cũng không được như vậy nữa.”

“Vâng.”

“Ôi vết mổ lớn như vậy, để lại sẹo thì phải làm sao.”

Tần Ca cười: “Cũng không phải không có, sợ gì thêm một cái?”

Mẹ Tần vừa nghe lại khóc, ôm ngực nói không nên lời, Tần Ca ôm lấy bà: “Mẹ, cũng xong rồi, mẹ khóc sẽ khiến con rất khổ sở.”

Mẹ Tần vội vàng lau sạch nước mắt: “Đừng khóc, con đừng nghĩ nhiều, mau ngủ đi.”

Một đêm này, Tần Ca mơ một giấc mơ, trong giấc mơ cô bị kéo lên không trung sau đó ngã mạnh xuống đất.

Sáng sớm hôm sau, Tần Ca bị di động đánh thức, nhìn thấy tên người gọi liền hỏi: “Lại bắt mình ký cái gì à?”

Sau khi có được địa chỉ nhà cô, biên tập nhà cô luôn khiến cô nhận thức rõ sự tồn tại của cô ấy.

“Đại Đại cậu mau lên Weibo đi!” Biên tập gào thét bên kia điện thoại.

Tần Ca cảm thấy khó hiểu, cúp máy lên Weibo, sau đó bị chân động. Biên tập nhà cô nhắn tin riêng: Xem chưa xem chưa xem chưa? Là cậu à là cậu à là cậu à?”

Căn bản Tần Ca không cần phải cố gắng nhớ, có fan bình luận, đó là một bài cô đăng từ khá lâu.

“Bạch Bạch Bạch Khải: Chúc mừng sinh nhật thứ 22! Vẽ xong tranh, biên tập nói bản có chữ ký sẽ được tặng kèm, coi như là lời cảm ơn của tôi. Và, rất xin lỗi.”

Có cô em đăng một tấm ảnh, nói là vô tình chụp được, cảm thấy rất giống nhân vật trong “Yêu em nhưng không thể nói”.

Người trong hình, đúng là cô và Bạch Khải Gia.

Đây vốn không phải là vấn đề, bây giờ biên tập kêu cô xem một đoạn video trên Weibo, video quay một bệnh nhân sau khi được phẫu thuật cắt tay thì quay lại bệnh viện làm loạn, buộc tội bác sĩ đứng mổ chính, sau đó chứng mình là vì uống rượu quá độ khiến bệnh tình chuyển biến xấu.

Cô gái trong video nói mình bị bệnh, tay bác sĩ bị dao cắt phải.

Có người cảm thấy người trong video rất quen nên vào Weibo của cô xem lại, cô không hề trả lời bình luận kia, nhưng vì thật sự rất giống nhân vật chính của “Yêu em nhưng không thể nói” nên được lên top, ngày càng nhiều fan thấy tấm ảnh này, còn nói nếu chuyển thể thành phim thì ngôi sao nào hợp, còn có fan @ cô hỏi có giữ lại để chọn người không.

Sau đó, bây giờ mọi người đều thảo luận hai người trong video và tác phẩm của Đại Đại Bạch Bạch Bạch Khải có quan hệ gì.

Cô gái chụp bức ảnh kia @ cô, hỏi: “Đại Đại, đây là bạn à?

Mồ hôi lạnh của Tần Ca cũng chảy ra, cầm điện thoại không biết nên trả lời thế nào. Biên tập nhà cô cũng hỏi: Đại Đại, rốt cuộc có phải cậu không? Cậu vừa làm phẫu thuật ruột thừa phải không?

Tần Ca chậm rãi gõ hai chữ: Là tớ.

Trên khung trò chuyện, đối phương gõ chữ vài lần đều xóa đi, thật lâu sau mới gửi một câu: Trời ạ!

Trước tiên Tần Ca khóa bình luận, khóa tin nhắn, không giải thích gì, sau đó không lâu biên tập gửi một ảnh, là cô gái kia nhắn cho biên tập: Tôi đã tìm hiểu rồi, có y tá nói đúng là cô gái bị bệnh Lupus ban đỏ trong video có vẽ vời một chút, Đại Đại Bạch Bạch cũng từng vẽ nhân vật nữ chính bị bệnh, chắc hẳn là không có chuyện trùng hợp như vậy, các người thừa nhận đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.