*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Fleur
Biên tập: Iris
“Cậu ấy là một bác sĩ tốt!” Đang hỗn loạn, bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Mọi người sôi nổi tìm kiếm, phát hiện là cô gái đứng bên cạnh bác sĩ Bạch.
Tần Ca tức đỏ mặt, cô không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu anh. Đối với bất kỳ bệnh nhân nào anh cũng tận tâm tận sức, anh cũng muốn giữ lại cánh tay của chú Vương. Anh biết một người đàn ông không có tay chẳng khác nào không có nửa cái mạng nhưng tay không giữ được, anh còn tự trách mình, bị sốt cao còn kiên trì đến thay thuốc cho chú Vương, bị cô Trần cắt vào tay cũng không để ý.
“Ai vậy nhỉ?”
“Có thể là bệnh nhân của bác sĩ Bạch.”
Người đứng hóng chuyện nghị luận ầm ĩ, có vài bệnh nhân bị Tần Ca kéo cũng nói giúp: “Bác sĩ Bạch rất tốt, không giống như bà nói đâu.”
Hướng gió dường như lại nghiêng về phía bác sĩ Bạch, mấy người đứng sau cô Trần bỗng nhiên xông lên toàn bộ, mắng chửi bệnh viện coi thường mạng người, bắt nạt người nhà bệnh nhân. Quần chúng luôn hướng về phía yếu, lúc này chú Vương đứng dậy, vẫy vẫy tay áo trống rỗng, tràn đầy nước mắt muốn mọi người phân xử.
Tần Ca nhìn chú Vương mất một tay hơi giật mình, nhân sinh tàn nhẫn như thế, thứ có được không thể có mãi mãi, còn thứ mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-ben-anh/2737155/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.