Đông đi xuân tới, đảo mắt đã đến mùa vạn vật sinh sôi nảy nở.
Trong hành lang uốn lượn nguy nga, Đông Tẫn cầm thư, bước chân vội vàng.
Mới đến ngoài tẩm điện đã nghe thấy giọng nói dịu dàng lại hơi lo lắng c*̉a Thái tử truyền đến: "Có đỡ hơn chút nào không, ngồi một chút đã, đừng nhúc nhích."
Vệ Trăn vừa nôn một hồi, súc miệng xong cầm khăn tay lau khóe môi, vừa ngước mắt đã đối diện với ánh mắt lo lắng buồn rầu c*̉a Thái tử: "Cô vẫn cảm thấy nên mời thái y tới khám."
Không lâu sau khi Tề Vân Hàm Tống Hoài rời đi, Vệ Trăn được được chẩn ra hỷ mạch, hiện nay đã mang thai ba tháng.
Lúc đầu còn tốt, nhưng bắt đầu từ tháng thứ hai, phản ứng c*̉a Vệ Trăn dần mạnh hơn, không thể ăn món mặn, có lúc chỉ uống nước thôi c*̃ng sẽ nôn một trận.
Thái tử lo lắng tới nỗi một ngày phải gọi thái y vài lần, ngày hôm nay thái y vừa mới rời đi chưa tới nửa canh giờ, thấy Vệ Trăn nôn ác quá, Thái tử lại muốn tuyên, bị Vệ Trăn ngăn cản.
"Điện hạ, thái y đã nói đây là phản ứng bình thường, qua một thời gian là ổn."
Vệ Trăn miễn cưỡng kìm nén cảm giác buồn nôn, lên tiếng an ủi.
Sau khi nàng mang thai, trừ hai tháng này nôn nghén quá nhiều ra, nàng không có phản ứng gì khác, nhưng không phải biết vì sao, Thái tử càng ngày càng nôn nóng, lông mày thường xuyên nhíu chặt, giấc ngủ cũng cực kỳ không yên ổn, có đôi khi ngủ đến nửa đêm lại đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041244/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.