Lúc Quan đại phu đi vào, tay Tề Vân Mộc đã đụng tới cặp chân kia, không phát hiện khác thường hắn lại lần xuống, từ đùi đến mắt cá chân, vẫn giống trong trí nhớ, thẳng tắp thon thả, xúc cảm mềm nhẵn.
Động tác của Tề Vân Mộc cứng lại.
Hai chân của nàng ấy hoàn hảo không khuyết chỗ nào.
Quan đại phu đã đến gần, cúi người nghi hoặc nhìn Tề Vân Mộc.
Tề Vân Mộc chậm rãi thu tay lại, quay đầu đối diện với ánh mắt khác thường của Quan đại phu.
"Ngươi đang làm gì thế?"
Quan đại phu cau mày hỏi lại một lần, nhưng lần này không đợi Tề Vân Mộc trả lời, y đã tiếp tục nói: "Người trẻ tuổi, ngươi là phu quân của nha đầu này à? Ta biết phu thê các ngươi xa cách đã lâu, nhưng ngươi... một chốc một lát c*̃ng không thể vội vã như vậy chứ."
Mặt Tề Vân Mộc sa sầm: "..."
Y đang nói gì vậy!
Xuất hiện ở đây, khả năng cao là người của Tô Tử Hạc.
Người của tên chó Tô Tử Hạc, đầu óc đều có bệnh.
"Tô Tử Hạc nói nàng ấy tàn phế." Tề Vân Mộc vốn không muốn mở miệng giải thích, nhưng thấy ánh mắt Quan đại phu ngày càng kỳ dị, hắn mới nghiêm mặt nói.
Quan đại phu: "?"
Y nhìn Tô Vãn Đường đang hôn mê, lại nhìn sang Tề Vân Mộc: "Tô Tử Hạc là ai?"
Đào Hương giải thích: "Huynh trưởng của cô nương."
Quan đại phu ồ một tiếng: "À là Tô thiếu tướng quân."
Y nhìn Tề Vân Mộc đầy ẩn ý.
Đúng là y đã nghe Tô Chẩm Đường nói loạn xạ cái gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041231/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.