Tề Vân Mộc ngủ suốt ba ngày, trong lúc đó còn sốt nhẹ một ngày, mới tỉnh lại, toàn thân bủn rủn khó chịu, không có chút sức lực nào.
Hắn chật vật quay đầu, đập vào mắt là doanh trướng xa lạ, mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, trí nhớ của hắn dần dần quay lại.
Hắn đến Cố thành.
Tô Vãn Đường còn sống.
Tề Vân Mộc nín thở cẩn thận nghe ngóng một lát, mới ráng chống người hơi ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người mình đắp ba lớp chăn dày, hắn vừa vén một góc chăn ra đã cảm nhận được một cỗ khí lạnh ập vào, tay lập tức buông lỏng.
Hắn ngẩng đầu yên lặng đánh giá doanh trướng, ánh mắt dừng lại trong nháy mắt trên bộ áo giáp đang được treo sau đó lập từ rời đi chỗ khác.
Đây là doanh trướng của Tô Chẩm Đường.
Tề Vân Mộc nhíu mày, nhớ ra trước khi hôn mê hắn đã đấm Tô Chẩm Đường hai phát.
Trông Tô Chẩm Đường không có việc gì, hắn lại hôn mê bất tỉnh.
Hình như hắn lại rơi xuống thế yếu.
Tề Vân Mộc nhìn áo choàng da hổ treo cạnh cửa doanh trướng, khẽ cắn môi một hơi vén chăn lên, chạy tới dùng áo khoác bọc lấy mình rồi quay về đi ủng.
Nhưng mới chạy đến một nửa, cửa doanh trướng truyền đến động tĩnh.
Tề Vân Mộc vừa quay người đã đối diện với ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Tô Chẩm Đường.
Thấy Tề Vân Mộc rùng mình vì gió lạnh thổi vào, Tô Chẩm Đường kéo kín rèm cửa, mới quay người nhìn hắn.
Hắn nhìn Tề Vân Mộc đang mặc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041230/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.