Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm Tề Vân Mộc không chớp mắt, hình như trong mắt có ánh sao lấp lóe.
"Cho nên đây chính là nguyên nhân hôm nay chàng đối xử ôn hòa với các tướng sĩ trong doanh?"
Không thể phủ nhận, lời hắn nói khiến nội tâm nàng ấy cảm thấy rất vui sướng.
Nàng ấy xuất thân từ nhà võ tướng, yêu thích giơ đao múa kiếm, không biết ngâm thơ đối từ, từ nhỏ đã không giống với các quý nữ.
Vì thế nàng ấy c*̃ng từng chịu không ít ánh mắt khinh thường và xa lánh, nhưng nàng ấy rộng rãi, bất kể là bị nói gì cũng không để trong lòng, nhưng điều này cũng không đại biểu nàng ấy không khó thụ.
Bây giờ nghe hắn nói như vậy, những khổ sở trước kia đều không đáng nhắc tới.
Dường như thỉnh thoảng Tề Vân Mộc lại sẽ cho nàng ấy một chút niềm vui bất ngờ.
Ánh mắt Tề Vân Mộc khẽ lóe lên, đáp lại: "Một nửa."
Tô Vãn Đường ngửa đầu nhìn hắn: "Một nửa?"
"Thế một nửa còn lại thì sao?"
Tề Vân Mộc không lên tiếng.
Sao nữ nhân này lại ngu xuẩn như vậy, nàng ấy trở thành tướng quân kiểu gì vậy? Đột nhiên, nàng ấy chợt hiểu ra.
Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm Tề Vân Mộc: "Một nửa nguyên nhân còn lại là vì ta đúng không?"
Mặc dù nàng ấy đã sớm nghĩ đến lý do này, nhưng không chắc chắn.
Khóe môi Tề Vân Mộc khẽ cong lên.
Cũng không phải ngốc lắm.
"Đi ngủ."
"Chàng nói cho ta biết trước đi, rốt cuộc có phải không?"
"Nàng có ngủ không?"
"Ngủ ngủ ngủ!"
Mấy giây sau...
"Tô Vãn Đường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041227/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.