Trong người Chử Yến có cổ chết, lại đang ở một đất nước xa lạ, đám Vệ Trăn chỉ có thể nghiêm ngặt phòng thủ cung điện này. Ngoài kia hiểm nguy rình rập bốn bề, bọn họ không dám mạo hiểm, thế là Thái tử điện hạ cũng chỉ có thể ngày ngày ở lì trong điện này, không thể bước chân ra khỏi cửa.
Không có tấu chương để phê, Đô sát viện c*̃ng không có việc cần xử lý, đây có lẽ là quãng thời gian nhàn nhã nhất sau khi Chử Yến làm Thái tử.
Mà những người khác lại là đi sớm về trễ, cùng lắm chỉ để lại một người ở trong điện trông coi, cung điện lớn như vậy ngày ngày đều vô cùng tĩnh mịch.
Lúc có Vệ Trăn ở bên, Thái tử dính bên cạnh Vệ Trăn, lúc Vệ Trăn không ở cạnh hắn cũng chỉ có thể đọc thoại bản, tô tô vẽ vẽ giết thời gian, có khi sẽ giống hôm nay, thực sự quá buồn bực mới đánh cờ với Tề Vân Hàm.
Nhưng khả năng đánh cờ của Tề Vân Hàm và Thái tử chênh lệch quá xa, đừng nói giết thời gian, thời gian thậm chí cảm giác như còn trôi chậm hơn.
Mãi mới chờ đến lúc Vệ Trăn trở về, Thái tử lập tức lôi kéo người không buông.
Nhưng Vệ Trăn và Tống Hoài lại bàn chuyện không ngừng, bởi vì trúng cổ độc hắn không thể ra ngoài, sau khi ngủ say mấy ngày, không những bị ép đứng ngoài cuộc, Vệ Trăn còn không để ý tới hắn.
Thế là, Thái tử điện hạ vô cùng tủi thân.
Nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Thái tử, Vệ Trăn buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041197/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.