"Quan đại phu, có khám ra được canh giờ đại khái điện hạ tiếp xúc với 'kíp nổ' không?" Trước khi mọi người nâng bút, Vệ Trăn hỏi.
Quan đại phu lắc đầu: "Ta không hiểu sâu về cổ này, không biết sau khi trúng cổ độc bao lâu sẽ độc phát, có điều…”
Quan đại phu nhìn về phía Tống Hoài: "c*̃ng có thể tham chiếu thời gian trúng cổ độc mấy năm trước."
Tống Hoài hơi cụp mắt, hồi tưởng một lúc sau đó kể chi tiết về tình huống năm đó: "Trước khi ra chiến trường điện hạ không có vấn đề gì, nhưng sau khi trở về từ chiến trường thì tính tình trở nên khá nóng nảy, lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là vì chiến sự. Nhưng đến đêm sau giờ Tý tính tình điện hạ bất ngờ thay đổi, giống như... giống như đêm qua, trong doanh trướng một mảnh hỗn độn."
“Khoảng thời gian trở về từ trên chiến trường đến lúc mất khống chế, chừng mười sáu canh giờ."
Tống Hoài dứt lời, nhìn về phía Vệ Trăn.
Y rời đi vào chiều hôm qua, cũng không biết điện hạ bắt đầu mất khống chế từ khi nào.
Vệ Trăn cẩn thận tính toán thời gian, nói: "Là khoảng hoàng hôn, lùi lại trước đó mười sáu canh giờ thì hẳn là còn có một canh giờ nữa chúng ta mới vào thành Ngọc Kinh."
Phạm vi thời gian không chỉ không thu nhỏ, ngược lại còn rộng ra.
Lúc này, Thập Cửu đột nhiên lên tiếng: "Năm đó thuộc hạ vẫn luôn đi theo bên cạnh điện hạ, lúc ở trên chiến trường hình như điện tàn nhẫn hơn thường ngày một chút, mắt c*̃ng hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041189/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.