Màn đêm buông xuống, đèn hoa đủ các loại màu sắc.
Trong ngõ hẻm tường đỏ gạch xanh, xa giá của Thái tử chậm rãi di chuyển, hai chiếc xe ngựa lộng lẫy đi theo phía sau, lại có mấy thị vệ đi ở cuối cùng.
Mà trên xa giá và xe ngựa đều trống không.
Các chủ tử đi bộ ở tít đằng trước.
"Hoàng huynh, ta nói huynh nhé, huynh không biết, huynh là người ta kính nể nhất nhất nhất, tên Hoàng tử tiền triều chó chết kia lại muốn ta hại… hại huynh!" Chử Huyên dựa vào cánh tay Thái tử, vừa đi vừa lảo đảo, ánh mắt mơ màng, nói mơ hồ không rõ: "Ta vừa nghe đã lập tức từ chối, không ngờ rằng hắn ta lại đi tìm mẫu hậu, cũng may hoàng huynh nhìn ra âm… âm mưu của hắn ta!"
"Hì hì, hoàng huynh chính là người lợi hại nhất trên đời!"
"Có hoàng huynh, ta có thể tự do tự tại vô lo vô nghĩ cả đời, trời cao biển rộng mặc ta bay lượn, đi khắp… sông núi bốn mùa." Một tay Chử Huyên nắm ống tay áo Thái tử, một tay mở ra, y ngửa mặt lên trời cười to, xong lại cau mày nói: "Ta có phải kẻ ngu đâu mà bỏ qua cuộc sống sung sướng như vậy, để đi gánh vác thương sinh thiên hạ trên vai, huống hồ, cho dù ta muốn gánh c*̃ng không gánh nổi."
Chử Yến bị y kéo lấy, đi vài bước lại lảo đảo một cái, tức giận đá cho y một phát: "Uống say rồi phát điên ở chỗ này à, buông ra!"
"Không buông! Ta không buông!"
Chử Huyên cau mày nói: "Đừng cho là ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041179/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.