"Bởi vì ngươi sợ hãi." Tống Hoài thản nhiên nói: "Ngươi sợ hãi ta trở về đoạt hôn, nếu không thì, ngươi mua hành tung của ta làm gì?"
Vấn đề lại quay trở về, Thẩm Lăng hít sâu một hơi: "Ta đã nói, không phải ta làm."
"Nhân chứng ở đây, không phải do ngươi cãi lại, mọi người đều biết trên tay Tống Hoài ta chưa từng có một vụ án oan này, nếu ngươi thật sự bị hãm hại, đương nhiên có thể sạch sẽ ra khỏi Ngự sử đài, người mưu hại ngươi cũng sẽ trả giá đắt, nhưng nếu thật sự là ngươi làm, ta cam đoan, ngươi không ra được Ngự sử đài." Tống Hoài vẫy tay hạ lệnh: "Người đâu, giải đi!"
Thẩm Dụ Văn không ngăn cản được, trơ mắt nhìn quan binh bắt lấy Thẩm Lăng, ông ta luống cuống nhìn ra cổng, sao người của Tề gia còn chưa đến?!
Thẩm gia không ngăn cản được Tống Hoài, nhưng Tề gia có thể!
Tống Hoài người này độc ác tàn nhẫn, Thẩm Lăng tuyệt đối không thể vào Ngự sử đài!
Nhưng vừa nhìn qua, ông ta lập tức sửng sốt: "Tề cô nương."
Đám người nghe tiếng đều quay đầu lại, ngoại trừ Tống Hoài.
"Hàm Hàm tại sao muội cũng tới."
Ánh mắt Thẩm Lăng lóe lên, ân cần nói.
Nhưng hắn ta nhanh chóng phát hiện, từ đầu đến cuối ánh mắt Tề Vân Hàm đều tập trung vào bóng lưng của Tống Hoài.
Trong mắt Thẩm Lăng lướt qua một tia âm u.
Nàng ấy đã nghe thấy được!
Cuối cùng nàng ấy vẫn biết tình cảm của Tống Hoài dành cho nàng ấy.
Thẩm Lăng nhìn về phía Tống Hoài sắc mặt bình tĩnh, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041139/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.