Nửa canh giờ trước, Thẩm gia.
Thẩm Lăng vừa thay hỷ phục xong, thấy gia chủ Thẩm gia là Thẩm Dụ Văn tới, lập tức đuổi nha hoàn ra ngoài, bảo gã sai vặt hầu cận trông coi bên ngoài.
"Phụ thân."
Thẩm Dụ Văn cười nhẹ nhàng gật đầu, đưa cái hộp trong tay cho Thẩm Lăng.
Hộp gỗ đen nhìn có chút năm tháng, đã mất đi ánh sáng nên có, nhưng vẫn có thể từ đường nét điêu khắc phức tạp nhìn ra được bản thân nó đã có giá trị không nhỏ.
Thẩm Lăng nhận hộp, hơi khó hiểu nhìn về phía Thẩm Dụ Văn: "Đây là?"
Thẩm Dụ Văn khẽ thở dài, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú hộp gỗ đen, rơi vào ký ức đã bị chôn vùi từ lâu.
"Đây là Phụ hoàng của ngươi để lại cho ngươi."
Ngón tay Thẩm Lăng run lên, cúi đầu nhìn hộp.
"Phụ hoàng ngươi là một vị quân chủ rất nhân từ, chỉ tiếc trong thời loạn, chỉ nhân từ thôi là chưa đủ." Thẩm Dụ Văn từ từ nói: "Ngươi sinh ra vào triều Đại Thừa năm Tuyên Hoài thứ mười ba, năm đó, thiên hạ đã đại loạn, các quốc gia ngấp nghé Đại Thừa sản vật phong phú, liên thủ tấn công Đại Thừa.May nhờ tổ phụ ngươi để lại một đội thiết giáp quân, mới miễn cưỡng bảo vệ Đại Thừa.”
"Mẫu thân của ngươi rất thông minh, bà ấy biết rõ Đại Thừa không chống đỡ được quá lâu, một khi Đế đô bị phá, hoàng tộc tất sẽ bị diệt, cho nên nàng mua chuộc Thái y làm thuật châm cứu cho ngươi, để ngươi giả chết đưa ra khỏi cung, đến bên ta."
"Mẫu thân ngươi vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041138/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.