Chương trước
Chương sau
Bên trong Nguyên Dạ, Hứa Hữu Ấm nằm trên ghế sô pha trong góc lặng lẽ xem sách, Côn Tế nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc lâu, cuối cùng nói với cô ấy những gì cô đang nghĩ trong lòng: "Hứa Hữu Ấm, cậu có biết không? Thì ra anh ấy cũng không có thích Khương Nguyệt nhiều như tớ nghĩ"
Hứa Hữu Ấm ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, phản ứng với lời nói của Côn Tế có chút chậm chạp: "Tại sao lại đột nhiên nói như vậy? Tuy rằng tớ cũng cảm thấy như vậy."
"Tối hôm qua Thất Tịch, Khương Nguyệt tìm anh ấy qua đêm, nhưng chính là cuối cùng vẫn trở về." Côn Tế nói xong theo bản năng sờ sau gáy cô, vết thương do gai hoa hồng cào đã được bôi thuốc thật cẩn thận.
"Có thể là do Hứa Khuynh Tích luyến tiếc? Dù sao... Khương Nguyệt đối với Hứa Khuynh Tích,cũng là thứ ánh sáng trong sáng thuần khiết nhất..." Hứa Hữu Ấm như suy tư như phân tích, giương mắt nhìn thấy vết xước phía sau gáy của cô, không thể không cảnh cáo thêm một lần nữa: "Sau này hơn phân nửa đêm mà nằm hoa, bị hoa làm bị thương không tính đi, nếu để bị mưa xối đổ bệnh, tớ liền đánh chết cậu."
Côn Tế mặc kệ lời cảnh cáo của bạn tốt,cô tiếp tục cường điệu: "Thì ra anh ấy cũng không có thích Khương Nguyệt nhiều như vậy."
"Cậu luôn biết mà đúng không,trên đời này, sai và đúng hoàn toàn không đi với nhau, hoặc đúng hoặc sai, cậu luôn dùng cách thức cực đoan nhất để tự phán quyết cho mình một bản án tối tăm nhất, nhưng Côn Côn à, không biết vì cái gì, tớ hôm nay lại muốn cổ vũ cậu..." Hứa Hữu Ấm dừng một chút "Có lẽ bởi vì cậu là bạn tốt của tớ, thật tâm muốn cậu đến nơi mà cậu muốn đến nhất, mặc kệ có đi bao xa, chỉ cần cậu lấy được người mà cậu muốn, mặc kệ bên người đó có ai, dù sao thì Tích Tích của cậu cũng chưa kết hôn mà đúng không? "
Khi nghe Hứa Hữu Ấm nói ra hai chữ "Kết hôn", Côn Tế theo bản năng siết chặt nắm đấm, trong lòng vừa muốn dâng lên cảm giác không vui đã bị kí ức đêm qua xua tan.
Đêm qua,ngay khi Hứa Khuynh Tích vừa đem cô bế lên thì cô liền tỉnh, nhưng sợ rằng đó là một giấc mơ, cho nên mãi cũng không dám mở mắt ra.
Anh khom lưng đặt cô lên giường, cảm giác ánh mắt anh đang dừng trên người mình, lúc này mới nhớ lại sau cổ cô đang bị thương, cũng may là hôm nay cô mặc áo hoodie màu đen.
Đặt cô trên giường, sau khi đi ra ngoài một hồi thì trở về ngồi xuống mép giường với một cái hòm thuốc trên tay.
Trong bóng tối, Côn Tế mơ màng sắp ngủ nghe được âm thanh tìm kiếm bên trong hộp đựng thuốc.
Tiếng động dừng lại, giây tiếp theo đã thấy tăm bông lành lạnh chạm vào da thịt khiến cô không kìm được mà run rẩy một trận.
Dừng động tác, biết cô đã tỉnh, anh im lặng nhìn lọ thuốc trong tay, sau đó tiếp tục bôi mà không nói một lời.
Côn Tế quay lưng về phía anh, giọng nói trầm thấp, không chút để ý:"Đã trễ thế này sao còn trở về?"
Hứa Khuynh Tích thu dọn hòm thuốc, nhẹ nhàng đứng dậy trả lời: "Không liên quan gì đến cô."
Côn Tế xoay người nhìn bóng dáng anh sắp đi ra khỏi cửa, lời nói mang theo ý cười trào phúng: "Có phải anh cũng không phải thích như vậy mà đúng không?"
Hứa Khuynh Tích dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn Côn Tế.
Côn Tế tiếp tục cười hỏi: "Anh biết thích là cái gì sao?"
Hứa Khuynh Tích nhẹ nhàng hỏi lại: "Cô hiểu?"
"Không hiểu." Côn Tế cong môi.
Hứa Khuynh Tích không nói nữa, bởi vì anh luôn không thể hiểu được cô.
Trong phòng ngủ không bật đèn, ánh trăng qua khung cửa sổ từ từ tiến vào làm cho bọn họ đều nhìn thấy được ánh mắt của đối phương.
Cứ im lặng như vậy, Hứa Khuynh Tích thu hồi ánh mắt nâng bước chuẩn bị rời đi.
Nghe Côn Tế nói xong chuyện đêm qua, Hứa Hữu Ấm đã hỏi một câu hỏi giống như câu mà Hứa Khuynh Tích đã hỏi cô vào đêm qua: "Cậu hiểu?"
"Say mê, chiếm hữu, khao khát sự gần gũi." Côn Tế cười trả lời "Những thứ đó tớ không nhìn thấy trong mắt Hứa Khuynh Tích khi nhìn Khương Nguyệt."
Trước kia, Côn Tế thường ở Nguyên Dạ cả một đêm, mà từ khi có Hứa Khuynh Tích ở nhà, cô nhịn không được đêm khuya không thể không đóng cửa đi về nhà.
Đến cổng, cô nhìn thấy Hứa Khuynh Tích đang khom lưng làm cái gì ở cánh đồng hoa hồng của mình.
Từ phía sau,cô nghiêng người để nhìn kĩ hơn.
Thì ra là đang thu dọn đống hỗn mà cô đã vò nát đêm qua, chỉ thấy một tay anh đang nhẹ nhàng cầm lấy một bông hoa hồng, tay kia cầm chiếc xẻng nhỏ xới đất tiến hành trồng một cây lại một cây cứ như vậy mà lặp lại.
Thì ra anh thật sự sẽ để ý những bông hồng này, Côn Tế chậm rãi đi tới, trước khi đi qua, cô nhẹ nhàng lưu lại một câu: "Cảm ơn."
Dừng tay, hoang toàn không nghĩ giờ này cô sẽ trở về, chỉ là buổi tối không ngủ được, ánh trăng bên ngoài lại sáng ngời khiến anh tình cờ thấy cánh đồng hoa hồng bên ngoài ô cửa sổ.
Hứa Khuynh Tích vẫn luôn biết những cây hoa hồng đó là do Côn Tế tự tay trồng nhưng chính là từ đầu đến cuối lại bị cô bóp nát đi không thương tiếc.
Côn Tế trở về phòng, đi đến cửa kính trải dài từ trần đến sàn nhìn ra phía ngoài,cô đột nhiên nhớ tới một câu —— Sáu xu khắp sàn nhà, nhưng khi nhìn lên chỉ thấy mặt trăng.
Mặt trăng quan trọng, sáu xu cũng quan trọng, quan trọng vẫn là ý niệm của mỗi người mà thôi.
Dưới ánh trăng sáng ngời, Hứa Khuynh Tích cuối cùng cũng có ngày thật sự nguyện ý khom lưng vì cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.