Bên trong Nguyên Dạ, Hứa Hữu Ấm nằm trên ghế sô pha trong góc lặng lẽ xem sách, Côn Tế nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc lâu, cuối cùng nói với cô ấy những gì cô đang nghĩ trong lòng: "Hứa Hữu Ấm, cậu có biết không? Thì ra anh ấy cũng không có thích Khương Nguyệt nhiều như tớ nghĩ"
Hứa Hữu Ấm ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, phản ứng với lời nói của Côn Tế có chút chậm chạp: "Tại sao lại đột nhiên nói như vậy? Tuy rằng tớ cũng cảm thấy như vậy."
"Tối hôm qua Thất Tịch, Khương Nguyệt tìm anh ấy qua đêm, nhưng chính là cuối cùng vẫn trở về." Côn Tế nói xong theo bản năng sờ sau gáy cô, vết thương do gai hoa hồng cào đã được bôi thuốc thật cẩn thận.
"Có thể là do Hứa Khuynh Tích luyến tiếc? Dù sao... Khương Nguyệt đối với Hứa Khuynh Tích,cũng là thứ ánh sáng trong sáng thuần khiết nhất..." Hứa Hữu Ấm như suy tư như phân tích, giương mắt nhìn thấy vết xước phía sau gáy của cô, không thể không cảnh cáo thêm một lần nữa: "Sau này hơn phân nửa đêm mà nằm hoa, bị hoa làm bị thương không tính đi, nếu để bị mưa xối đổ bệnh, tớ liền đánh chết cậu."
Côn Tế mặc kệ lời cảnh cáo của bạn tốt,cô tiếp tục cường điệu: "Thì ra anh ấy cũng không có thích Khương Nguyệt nhiều như vậy."
"Cậu luôn biết mà đúng không,trên đời này, sai và đúng hoàn toàn không đi với nhau, hoặc đúng hoặc sai, cậu luôn dùng cách thức cực đoan nhất để tự phán quyết cho mình một bản án tối tăm nhất, nhưng Côn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-tich/217667/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.