Lăng Vân sau khi ăn uống trò chuyện với Phó Dịch Huân xong thì lấy cớ chuồn trước thả Giang Tiểu Như ở lại. Lúc ra khỏi cửa điện thoại nhận được tinh nhắn từ Phó Dịch Huân:
"Giỏi lắm em gái bảo bối muah muah"
Cô rùng mình một cái cất điện thoại đi rồi gọi xe về nhà, nhớ đến một đống văn kiện của công ty ở Bắc Kinh đang chờ đón mình. Thật khủng khiếp. Bỗng cô nhận được một cuộc điện thoại, là số lạ. Lăng Vân suy nghĩ một lúc rồi quyết định ấn nghe:
"Xin chào?"
"Lăng Vân..."
Toàn thân cô cứng đờ, bàn tay đang cầm điện thoại run rẩy mà siết chặt lại. Giọng nói đó, cái giọng nói mà cô hàng vạn lần chỉ mong mình có thể quên đi nhưng không được lại vang lên bên tai
"..."
"Lăng Vân..."
"Trịnh thiếu gọi tôi có việc gì?". Lăng Vân bình tĩnh lại rồi lên tiếng, chất giọng lạnh nhạt như những nhát dao cứa vào trái tim của Trịnh Phong khiến anh đau nhói.
"Em về Bắc Kinh rồi?"
"Tôi không nghĩ là anh không biết, có chuyện gì?"
"Tôi có chuyện muốn nói với em"
"Chúng ta còn có chuyện gì để nói nữa sao?". Cô muốn thật nhanh chóng kết thúc cuộc gọi này để trở về nhà và lao đầu vào công việc, điều đó có thể giúp cô không phải nghĩ đến anh
"Lăng Vân, bác sĩ nói ông chỉ còn được hơn một năm nữa thôi..."
"Ông làm sao, tại sao lại như vậy?". Cái tên Trịnh Phong đáng ghét này vừa gọi đã đụng vào điểm yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-thi-hay-quen-di/2665035/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.