Buổi chiều, Lăng Vân thay đồ chuẩn bị bắt xe đến Trịnh gia. Vừa mới mở cửa ra thì trước mắt đã là thân ảnh quen thuộc mà 5 năm qua cô cố gắng biết bao nhiêu lần đều không quên được. Trịnh Phong tựa lưng vào chiếc xe Ferarri màu bạc, gương mặt hướng về phía cửa sổ phòng cô chờ đợi. Nghe thấy tiếng thì vội quay ra:
"Lăng Vân"
Trái tim không tự chủ mà quặn thắt lại, Lăng Vân giữ dáng vẻ nhàn nhạt khoá cửa lại rồi tiến về phía anh:
"Trịnh tổng trăm công nghìn việc, nay lại đích thân đi đón một nhân viên bình thường như tôi có phải là hơi có vấn đề không?"
Trịnh Phong dáng vẻ uỷ khuất, giọng có chút ấm ức:
"Ông nội bắt tôi đi đón em"
"Sao ông biết chiều nay tôi đến thăm?". Cô lạnh nhạt nhìn anh
"Phó Dịch Huân". Trịnh Phong chỉ cần đọc tên của hắn lên đã đủ để Lăng Vân biết hắn chính là cái tên lắm mồm chuyên đi kể lể rồi.
"Cái đồ đáng ghét Phó Dịch Huân". Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi mở cửa xe ngồi vào trong.
"Ắt xì". Ở một nơi nào đó, nhân vật vô tội ngồi không cũng ăn đạn liền hắt xì vài cái.
"Phó tổng, anh bị cảm sao?"m Thư ký của hắn lo lắng hỏi
"Hình như có ai nhắc đến tôi...". Phó Dịch Huân nghiêng đầu suy nghĩ rồi chợt nhớ ra:
"Mẹ nó Trịnh Phong, cuộc nói chuyện điện thoại của mày với Lăng Vân ông đây vô tình ngồi đó mới nghe được mà nỡ lòng đổ hết tôi lên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-thi-hay-quen-di/2665034/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.