*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pinkie
Những ngày sau đó, đúng như Hạ Thiên nghĩ.
Lục Hạo Hiên và An Lan càng ngày càng thân thiết, ngay cả lúc ăn cơm trưa, hai người cũng cùng nhau thảo luận chủ đề cuộc thi.
Với mọi người, Lục Hạo Hiên đều không thân thiện, không cho ai sắc mặt tốt, thế nhưng khi ở chung một chỗ với An Lan lại vô cùng hài hòa, có đôi khi còn bởi vì chọc cười mà khóe miệng hơi cong lên một chút.
Lúc nhìn thấy Lục Hạo Hiên cười, Hạ Thiên chỉ cảm thấy như bị kim đâm vào mắt, hai mắt đau đớn co rút lại, giống như muốn rơi lệ.
Nụ cười xuất phát từ nội tâm như thế này, cậu chưa bao giờ cười với cô.
Trong lớp bắt đầu đồn đại vớ vẩn về mập mờ của hai người, Hạ Thiên vừa bực bội nghe vừa ảo não.
Cho đến một lần, trong một trận đấu bóng rổ của trường, những người trong lớp bọn họ không ra sân đều đứng ở hai bên sân bóng rổ để cổ vũ cho đội bóng.
Đột nhiên, không biết người nào ném quả bóng rổ tới, quả bóng lao thẳng vào đám đông. Thấy quả bóng chuẩn bị đập vào đầu An Lan thì Lục Hạo Hiên đang đứng cách đó không xa, lập tức xông lên, chặn quả bóng lại.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc cảm thán, có cả tiếng hoan hô rầm rộ, chuyện này xem như đã xác thực cho những lời đồn đại.
“Thì ra Lục Hạo Hiên thích kiểu người như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ma-cau-con-noi-khong-thich-to/924347/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.