Dung Tự nhướng mày
"Em ngủ còn mặc nội y?"
"....."
Đợi vài giây không thấy cô nói tiếp, anh lại cau mày xác nhận một lần nữa
"Con gái khi ngủ đều muốn mặc nội y sao?"
"...."
Nghê Ca đứng ở trong phòng tắm, cảm thấy bản thân xấu hổ sắp chết mất.
"Em...muốn!"
Cô ở nhà mình đương nhiên không mặc.
Nhưng....Chỗ này lại không phải nhà cô!
"Được thôi" Dung Tự suy nghĩ một chút "Vậy em ở đây chờ một chút"
Nghê Ca cho rằng anh muốn đi tìm dì Dung, nhanh chóng nói:
"Cảm ơn anh trai"
Giây tiếp theo, ngữ khí của anh chắc chắn "Anh ra ngoài mua cái này cho em"
Nghê Ca "...??"
"Đừng..."
Cô còn chưa nói xong.
Dung Tự đã mặc thêm áo khoác, phe phẩy chiếc đuôi to. Đi ra ngoài hòa mình vào ban đêm.
***
Ngồi ở trong xe taxi, trong túi Dung Tự cất món đồ nhỏ mà hôm ngày lễ kỷ niệm thành lập trường Nghê Ca bị trộm cùng với chiếc áo khoác.
Cân nhắc ---
Muốn đi đâu mua.
"Đằng trước không qua được. Tôi liền cho cậu dừng ở chỗ này được không?" Xe ở quảng trường trung tâm thành phố liền dừng lại, tài xế quay qua hỏi "Cậu nhóc?"
Dung Tự vội vàng lấy lại tinh thần "Được"
Trả tiền xong, anh đẩy cửa xuống xe đi vào siêu thị.
Lễ Giáng Sinh vừa mới trôi qua, bên trong vẫn đang còn vật trang trí lễ Giáng Sinh. Ông già Noel đứng ở cạnh thang máy. Gặp người liền kêu Giáng Sinh vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141367/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.