Trong không khí yên lặng ba giây. 
Nghê Ca có chút khẩn trương nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói 
"...Không, kết quả không in sai" 
"Tới đây. Đi ra ngoài" Ba Nghê giống như là có chút đau đầu, dẫn cô xuống lầu 
"Đi xuống phòng khách nói chuyện" 
Nghê Ca vội vã cuống cuồng theo ông xuống lầu. 
Phát hiện thế nhưng mẹ Nghê đã ở đó. 
"Nghê Ca" Ba Nghê bảo cô ngồi xuống ghế, bày ra tư thế giảng giải đạo lý 
"Là ba cùng mẹ con gần đây quản con quá ít sao?" 
Nghê Ca không tự giác, cũng theo ông mà sống lưng thẳng tắp 
"Con đang nỗ lực học toán..." 
"Chuyện toán học trước bỏ qua một bên đi" Ba Nghê đem phiếu điểm đặt ở trước mặt cô "Ba vừa mới gọi điện cho chủ nhiệm lớp của con. Từ chỗ cô ấy nghe được một chuyện khác. Con ở trong trường học ầm ĩ cũng với giáo viên" 
Nghê Ca nháy mắt trợn tròn con mắt. 
"Nghê Ca, thành tích không tốt còn chưa tính. Ba không có dạy con ngỗ nghịch cùng giáo viên" 
"Con không có...Con chỉ là cùng cô ấy ý kiến không đồng nhất" Nghê Ca giải thích "Cô ấy chọc đầu còn, con đều không có đánh trả" 
"Không có đánh trả --" Ba Nghê trên mặt lộ vẻ thất vọng "Chẳng lẽ con cho rằng, cùng cô giáo cãi lộn là chuyện rất đúng đắn sao?" 
Nghê Ca đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. 
"Nghê Ca. Ba từng nói với con rất nhiều lần. Con đã sắp trưởng thành rồi. Con cần phải học..." 
"Vì sao từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141366/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.