Mặt trăng lưỡi liềm giống như một cây cung. Bên cạnh có những ngôi sao lấp lánh. Gió đêm thấm hơi lạnh. Dung Tự sửng sốt tại chỗ.
Sau một lúc, trong lòng hậu tri hậu giác mà dâng lên một nỗi...hổ thẹn.
Cô đối với anh tốt như vậy. Anh lại còn hung dữ với cô.
Anh quả nhiên là một người con trai cặn bã.
"Anh cầm đi" Nghê Ca thấy anh không phát giác gì, lắc lắc cái túi màu trắng trong tay "Em nhìn thấy anh hôm nay anh rất nhiều đồ ngọt...Anh rất thích ăn đồ ngọt sao?"
"Anh..." Dung Tự ngừng một chút, mất tự nhiên mà ho một tiếng "Anh ăn no rồi. Em giữ lại ăn đi"
Nếu như anh không muốn, vậy thì không cần phải gượng ép anh nhận.
Vì thế Nghê Ca không tiếp tục lại đẩy "Được. Vậy em về trước. Tạm biệt anh"
"Tạm...." Dung Tự thấy cô xoay người. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, chạy nhanh gọi lại cô "Nghê Ca"
"Vâng?"
Bàn tay của anh đưa ra. Do dự một chút, lại thu lại. Dừng trên cổ áo mình đặt lên.
Sau đó nắm nắm, ra hiệu cho cô.
"Sao vậy..." Nghê Ca hơi giật mình, bỗng nhiên bên tai đột nhiên có chút hồng
"Thật xin lỗi. Áo...Áo em sẽ trả lại cho anh. Giặt sạch em liền trả lại anh"
Dung Tự "....."
Anh không có ý này.
Anh có chút bất đắc dĩ "Buổi sáng ra cừa vẫn mặc đồng phục trường. Về nhà lại đổi thành áo khoác cùng áo sơ mi của nam sinh. Sẽ không bị nghi ngờ sao?"
Nghê Ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141357/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.