Dung Tự "....."
Anh trầm mặc ba giây đồng hồ, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn cô.
"Em lặp lại lần nữa?"
Này là điều kiện quái quỷ gì vậy?
"Không phải..." Nghê Ca đầu óc dừng một chút, lại nhanh chóng giải thích "Ý của em là, khi em đi học, Nghê Thanh cũng xưng là người thân của em. Cho nên hai người đều là anh trai em...."
"Anh cùng anh ấy có thể giống nhau sao?" Dung Tự trong lòng dâng lên một sự khó chịu mãnh liệt, không kiên nhẫn mà đánh gãy lời cô "Anh ấy là ai? Anh là ai?"
Nghê Ca bị hỏi đến sửng sốt.
Đợi một chút, rõ ràng đều là anh trai, nhưng anh cùng với Nghê Thanh có chỗ nào không giống???
"Anh Tự, anh Tự" Dung Tự đau cau mày muốn tiếp tục dạy dỗ cô, Tống Hựu Xuyên ở cửa ra vào nhỏ giọng gọi "Cậu ra ngoài này một chút"
Dung Tự ngẩng đầu nhìn, để bút xuống "Tự em làm bài tập"
Nghê Ca hàm hồ đáp "Vâng"
Anh đẩy bàn ra đứng dậy. Nghê Ca không nhịn được, thuận theo hướng anh đi nhìn thoáng qua.
Thời tiết đầu mùa thu. Ngoài hành lang trời cao mây nhạt.
Đứng ở cửa có Tống Hựu Xuyên cùng Lê Tịnh Sơ.
—anh đi qua, cùng hai ngưởi kia sóng vai đứng một chỗ.
Bọn họ nói chuyện giọng rất thấp. Cô không nghe được rõ ràng. Bên tai yên lặng đến mức cô chỉ có thể nghe được tiếng viết chữ sột soạt.
Xuyên qua phòng có ngọn gió thổi vào rất mát mẻ, đem mái tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141356/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.