Liên Cẩn Hoa chỉ sợ là Kỳ Liên Thời Nhân nói dối để ép Kỳ Liên Tuyết Vũ kết hôn mà thôi đối với bà thì hạnh phúc của cháu gái quan trọng hơn nên bà quay sang hỏi Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Con cảm thấy Tôn thiếu đó thế nào hả Tuyết Vũ?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ lên tiếng đáp: “Dạ anh Tử Hàn rất là đẹp trai ạ cứ như minh tinh trong showbiz ấy bà nội à, con học chung lớp thấy anh ấy cũng rất tài giỏi còn tốt bụng nữa ạ”.
“Cái quan trọng là con có tình cảm với cậu ta hay không thôi, nếu không có tình cảm thì có tốt cách mấy cũng bằng thừa”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ chần chừ rồi đáp: “Dạ con sẽ suy nghĩ thêm ạ bởi vì tình cảm có thể bồi đắp từ từ được mà nội”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ tắm rửa rồi nằm trên giường cô cũng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề mà Tôn Tử Hàn đề nghị, thật ra kết hôn với anh cũng không có gì là xấu hết, xuất thân của hai bên đều môn đăng hộ đối anh cũng nói thẳng sau này nếu cô tìm được người yêu sẽ trả tự do cho cô rồi mà.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nghĩ rằng Tôn Tử Hàn không thích mình nên sẽ không quản thời gian của cô vì vậy cô có thể tự do tìm kiếm tung tích của chị gái vì vậy sẽ đồng ý kết hôn với anh để làm vui lòng ông nội.
Hôm sau, Hàn Trì lên lớp từ sớm, lúc Tôn Tử Hàn vừa bước vào thì anh đã lên tiếng hỏi: “Tối qua cậu đi xem mắt ổn không Tử Hàn?”.
Tôn Tử Hàn gật đầu: “Ổn hết”.
Hàn Trì tỏ vẻ hiếu kỳ: “Cô tam tiểu thư đó là người như thế nào vậy hả?”.
Tôn Tử Hàn nhướng mày: “Lúc đầu tôi cũng tưởng là ai xa lạ lắm nhưng thật ra cậu cũng biết cô ấy đó”.
“Là ai vậy?”.
Tôn Tử Hàn liền đáp: “Kỳ Liên Tuyết Vũ”.
Hàn Trì mắt chứ A mồm chữ O bị khớp vài giây mới tìm thấy giọng nói của mình: “Sao cơ, cậu nói tam tiểu thư của Kỳ Liên gia là Kỳ Liên Tuyết Vũ sao?”.
Tôn Tử Hàn gật đầu: “Phải, lúc nhìn thấy cô ấy xuất hiện cùng Phó Chủ tịch tập đoàn Hoa Kỳ Liên tôi còn không tin vào mắt mình cơ mà”.
“Nếu Tuyết Vũ là tam tiểu thư của Kỳ Liên gia rồi cậu tính sao từ hôn hả?”.
Tôn Tử Hàn khẽ lắc đầu: “Không có, tôi còn tính sẽ kết hôn với con bé đó nữa kìa chỉ sợ là con bé đó từ chối hôn sự này thôi”.
Hàn Trì sắp xếp từ ngữ trong đầu một chút rồi lên tiếng: “Tử Hàn à, chỗ bạn bè tôi khuyên cậu thật lòng nha, đừng vì ghét con bé đó mà đem hôn nhân đại sự ra làm trò đùa được không vậy hả?”.
Tôn Tử Hàn nhíu mày quay sang nhìn Hàn Trì rồi hỏi: “Sao cậu lại nghĩ vậy?”.
“Thì Tuyết Vũ hay chọc ghẹo cậu nên cậu đồng ý kết hôn để hành hạ con bé chứ gì?”.
Tôn Tử Hàn nhìn thẳng vào mắt của Hàn Trì rồi hỏi: “Bộ cậu thích con bé đó hay gì mà lo lắng cho nó dữ vậy?”.
Hàn Trì liền thẳng thừng đáp: “Làm gì có chứ, tôi sợ cậu không hạnh phúc nên lo lắng thôi mà”.
“Sao cậu lại nghĩ tôi không hạnh phúc nếu kết hôn với Tuyết Vũ chứ?”.
Hàn Trì ậm ừ hồi lâu rồi mới lên tiếng đáp: “Còn một lý do khác đó là tôi sợ cậu chỉ xem Tuyết Vũ là người thay thế của Hạ Tiểu Vũ tôi, cảm giác ảo tưởng thì làm sao mà hạnh phúc thật được lúc đó không chỉ cậu khổ mà Tuyết Vũ cũng khổ”.
Tôn Tử Hàn khẽ cười lên tiếng đáp lại: “Vậy thì cậu lo xa quá rồi, Hạ Tiểu Vũ hiền dịu bao nhiêu thì Kỳ Liên Tuyết Vũ lại hoàn toàn trái ngược lại là một cô gái lém lĩnh trẻ con, hai người bọn họ rất là khác tôi cũng chẳng xem Tuyết Vũ là thế thân của Tiểu Vũ đâu mà lo”.
Lúc đó Kỳ Liên Tuyết Vũ bước vào lớp cô cảm thấy hơi ngại khi ngồi cạnh bên Tôn Tử Hàn vì chuyện đi xem mắt hôm qua.
Hàn Trì vừa nhìn thấy Kỳ Liên Tuyết Vũ đã xấn xấn qua chỗ cô ngồi rồi lên tiếng hỏi: “Này em chơi xấu lắm đó nha Tuyết Vũ”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ cau mày tỏ vẻ khó hiểu: “Mới sáng sớm anh bị bệnh gì vậy hả? Tôi có chơi xấu gì anh đâu”.
Hàn Trì liền trừng mắt nhìn cô: “Em là tam tiểu thư của Kỳ Liên gia danh giá bậc nhất Đông Đô mà giấu anh luôn chẳng những vậy còn chuyên gia hóa giang xe anh về nhà nữa chứ, đi ăn cũng toàn anh mời không xấu thì là gì?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền quay sang nhìn Hàn Trì rồi lên tiếng phản bác: “Anh có hỏi đâu mà tôi nói cho anh biết tôi là tam tiểu thư của Kỳ Liên gia, tôi và Vy Vy đi tàu điện ngầm thì anh bảo là anh cho hóa giang về nhà trọ, lúc đi ăn anh toàn giành trả tiền thôi có cho tôi trả đâu, tự nhiên giờ quay lại nói tôi chơi xấu anh có cảm thấy hài hước lắm không hả?”.
Hàn Trì bày ra vẻ mặt uất ức: “Không hỏi thì em cũng phải nói xuất thân của em chứ vậy mà còn nghĩ em là sinh viên vượt khó không á”.
Lúc ăn cơm trưa ở cantin, Hàn Trì quay sang nói với Lạc Vy Vy: “Em bị lừa lâu như vậy em có biết không hả Vy Vy?”.
Lạc Vy Vy ngơ ngác ra: “Em bị lừa chuyện gì? Ai lừa em được chứ?”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]