Hàn Trì liền nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ bằng ánh mắt hình viên đạn rồi lên tiếng nói với Lạc Vy Vy: “Em đó cho người ta ở chung nhà trọ, ăn uống cùng người ta nhưng người ta là tam tiểu thư của Kỳ Liên gia giàu nứt đố đổ vách ở Đông Đô này đó, em biết không hả?”.
Lạc Vy Vy nhíu mày rồi lên tiếng hỏi: “Anh đang nói tới Tuyết Vũ hả?”.
Hàn Trì nghệch mặt ra: “Ơ hay sao em lại biết anh đang nói đến Tuyết Vũ vậy? Anh còn chưa nói tên mà”.
Lạc Vy Vy nhún vai đáp: “Dạ tại vì Tuyết Vũ là tam tiểu thư của Kỳ Liên gia nếu anh không nói tới cậu ấy thì còn có thể nói tới ai được chứ?!”.
“Nói vậy tức là em biết Tuyết Vũ là tam tiểu thư của Kỳ Liên gia từ lâu rồi sao?”.
Lạc Vy Vy gật đầu lên tiếng đáp: “Dạ phải ạ, từ nhỏ em đã biết Tiểu Vũ là tam tiểu thư của Kỳ Liên gia rồi mà, bọn em còn sống cùng nhau đó chứ”.
Tôn Tử Hàn cũng kinh ngạc lên tiếng chen vào: “Vậy em và Tuyết Vũ có quan hệ gì vậy hả Vy Vy?”.
“Ba mẹ em mất sớm chỉ nên từ nhỏ cô là người nuôi dưỡng em, cô em là quản gia của Kỳ Liên gia ạ nên từ nhỏ em cũng đến đó sống và quen biết với Tiểu Vũ rồi”.
Tôn Tử Hàn nhướng mày: “Kiểu như một gia nhân trong nhà”.
Lạc Vy Vy cũng không thấy tự ti bởi vì sự thật là như vậy nhưng từ đó đến giờ Kỳ Lien Tuyết Vũ chưa bao giờ xem cô là gia nhân thì được rồi: “Dạ phải ạ”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền lên tiếng nói với Tôn Tử Hàn: “Vy Vy là bạn thân nhất của tôi không phải gia nhân của Kỳ Liên gia đâu nha”.
Tôn Tử Hàn nhìn thấy thái độ bảo vệ Lạc Vy Vy của Kỳ Liên Tuyết Vũ thì cũng có thể hiểu cô là người trọng tình trọng nghĩa chứ không phải như mấy cô tiểu thư chảnh chẹ, kiêu ngạo khác.
Hàn Trì bày ra vẻ mặt ủy khúc: “Nói vậy là chỉ có mình tôi không biết gì hết mà thôi, có mình tôi bị lừa mà thôi đó hả?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền nhướng mày lên tiếng: “Ai mà lừa anh đâu, tại anh tự suy diễn ra hết đó thôi”.
Lúc ăn cơm tối ở nhà, Lạc Vy Vy lên tiếng hỏi Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Cậu đi xem mắt Tôn thiếu gia gì đó sao rồi hả Tiểu Vũ?”.
“Ổn hết”.
Lạc Vy Vy tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi: “Anh ta là người như thế nào vậy hả?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ thở dài: “Chính là Tôn Tử Hàn đó chứ ai”.
Lạc Vy Vy kinh ngạc thốt lên: “Sao cơ? Hóa ra Tôn thiếu mà cậu đi xem mắt lại là anh Tử Hàn hả? Rồi cậu tính sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ khẽ lắc đầu: “Chưa biết nữa nhưng chắc là sẽ kết hôn với anh ấy đó”.
“Cái gì cơ, cậu ghét anh Tử Hàn như vậy nếu kết hôn cậu sẽ không có hạnh phúc đâu Tiểu Vũ à, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhướng mày: “Nhưng mà ông nội mình muốn mình gả cho Tử Hàn nên có lẽ mình sẽ đồng ý hôn sự này, anh ấy cũng đồng ý rồi chỉ chờ ý kiến của mình nữa thôi”.
Lạc Vy Vy như không tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy: “Anh Tử Hàn vậy mà đồng ý luôn rồi sao nhưng bình thường mình thấy anh và cậu hay đấu khẩu lắm về sống chung nhà liệu có ổn không?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhún vai: “Thôi lo xa chi cho mệt còn khoảng một tháng nữa mới tốt nghiệp biết đâu đến lúc đó mình suy nghĩ lại không chừng”.
Từ lúc đi xem mắt xong thì Tôn Chí và Kỳ Liên Thời Nhân thường tạo cơ hội để Tôn Tử Hàn và Kỳ Liên Tuyết Vũ đi chơi, đi ăn cùng nhau để bồi đắp tình cảm nhưng mà hễ hai người này đi chung thì chắc chắc chỉ có trêu ghẹo nhau là nhiều thôi chứ tình cảm thì không có bao nhiêu hết.
Tôn Tử Hàn hẹn Kỳ Liên Tuyết Vũ đi chơi ở công viên giải trí lớn nhất Đông Đô vào cuối tuần, lúc hai người đi vào đi vào thì thấy công viên rất vắng hình như không hề có khách đến đi chơi.
Kỳ Liên Tuyết Vũ quay sang nói với Tôn Tử Hàn: “Có khi nào công viên giải trí đóng cửa nghỉ mà anh không biết không vậy?”.
Tôn Tử Hàn mỉm cười đáp: “Nếu đóng cửa thì sao mà em vào cửa được chứ”.
Vừa lúc đó đèn ở công viên giải trí sáng lên đủ màu sắc vô cùng rực rỡ khiến cho người xem mãn nhãn đến độ Kỳ Liên Tuyết Vũ phải thốt lên: “Woa đẹp thật đó nha”.
Tôn Tử Hàn lúc này mới lên tiếng: “Hôm nay anh bao hết cả công viên giải trí Đông Đô này rồi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhíu mày lên tiếng hỏi: “Tại sao?”.
“Vì muốn có không gian riêng tư hẹn hò với em thôi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền trừng mắt: “Cái gì mà hẹn hò chứ nói cứ như tôi và anh yêu nhau không bằng á”.
Vẻ mặt của Tôn Tử Hàn vô cùng bình tĩnh đáp: “Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi còn gì, em có thể thử yêu anh xem sao”.
Tôn Tử Hàn nắm lấy tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi chân thành nói: “Trong cuộc hôn nhân giữa chúng ta nếu có thêm tình yêu nữa chẳng phải tốt hơn hay sao, nếu chúng ta yêu nhau thì không cần phải ly hôn nữa rồi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ vội gằng tay của Tôn Tử Hàn ra: “Anh bớt giỡn lại giùm tôi đi nghe sến súa quá, tôi và anh mà yêu nhau chắc trời sập mất”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]