Kỳ Liên Tuyết Vũ biết tin Hoàng Nhất Trung đã mất, Hoàng Kỳ Long lại bị bắn suýt chết cô cũng chẳng biết anh có ân oán với ai mà ra nông nỗi này nên đành ở lại chăm sóc cho anh.
Vì cả đêm không ngủ nên Kỳ Liên Tuyết Vũ thấm mệt cô ngồi bên ghế sofa của phòng bệnh vip rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Hạ Tiểu Vũ sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền vội vàng trở về bên cạnh của Tống Minh tuy nhiên tâm lý cô ta vẫn chưa ổn định cho lắm.
Tống Minh nhíu mày hỏi: “Có chắc chắc là Hoàng Kỳ Long đã chết không hả?”.
Hạ Tiểu Vũ gật đầu: “Đương nhiên rồi, em đích thân ra tay trừ khử anh ta mà”.
Tống Minh nở nụ cười hài lòng: “Em làm tốt lắm Tiểu Vũ à, lần này cả Thiên Địa Quán và công ty dệt lụa Hoàng Long đều là của chúng ta rồi, sau này không cần phải sợ bất cứ ai nữa”.
Đến chiều, Kỳ Liên Tuyết Vũ nghe tiếng lục cục nên mơ hồ thức giấc cô ngồi dậy nhìn thấy Hoàng Kỳ Long đang cố gắng giật đứt dây trói anh vào giường nên liền bước qua.
“Nè nè vết thương anh còn rất mới đừng có manh động vậy chứ?”.
Hoàng Kỳ Long đưa mắt nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng: “Làm ơn cởi trói cho anh đi, anh phải về Đông Đô gấp”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ kéo cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh của Hoàng Kỳ Long rồi lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc là ai bắn anh suýt chết vậy hả?”.
Hoàng Kỳ Long rủ mắt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu-em-mot-doi/2731703/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.