Khi cả nhà tập hợp đông đủ ở phòng ăn rồi, Kỳ Liên Tuyết Vũ mới vui vẻ quay sang nói với Tôn Tử Hàn: “Kia là chị gái của em đó anh”.
Tôn Tử Hàn nhìn theo hướng tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ thì nhìn thấy Hạ Tiểu Vũ đang ngồi đối diện mình nên có chút bất ngờ.
Trong đầu Tôn Tử Hàn thầm nghĩ “Tại sao Hạ Tiểu Vũ lại là Kỳ Liên Tuyết Dao được chứ?”.
Hạ Tiểu Vũ giả vờ như không quen biết Tôn Tử Hàn điềm đạm nhã nhạn lên tiếng chào hỏi: “Đây có phải là chồng của Tuyết Vũ không? Con bé suốt ngày cứ khoe với tôi là chồng con bé là người đẹp trai ưu tú nhất Đông Đô này đó”.
Tôn Tử Hàn cũng giả vờ như không quen biết Hạ Tiểu Vũ anh mỉm cười lên tiếng đáp: “Tiểu Vũ nhà em tính còn trẻ con nên hay như thế, chị quá lời rồi thật không dám nhận ưu tú nhất Đông Đô này”.
Hạ Tiểu Vũ nghe thấy hai tiếng “Tiểu Vũ” vang lên từ miệng của Tôn Tử Hàn thì móng dưới gầm bàn đã nắm chặt lại ghim sâu vào lòng bàn tay uất giận nhưng trên mặt vẫn giả lả nở nụ cười ngoan hiền thánh thiện.
Hạ Tiểu Vũ thầm nghĩ trong đầu "Rõ ràng Tiểu Vũ trong miệng anh chính là để gọi tên em cơ mà, có phải anh đang xem Kỳ Liên Tuyết Vũ là thế thân của em không hả Tử Hàn?!".
Trong đầu thì nghĩ khác còn ngoài mặt thì Hạ Tiểu Vũ vẫn tỏ vẻ thân thiết với mọi người: “Tuyết Vũ cưới được người chồng ưu tú như Tôn thiếu đây đúng là phúc của em ấy mà”.
Kỳ Liên Thời Nhân lên tiếng: “Thôi mấy đứa ăn cơm đi cũng trễ rồi”.
Trong suốt bữa cơm, mọi người trong nhà ngồi nói chuyện rôm rả với nhau, chỉ riêng Hạ Tiểu Vũ là im lặng mỗi lúc cô nhìn thấy Tôn Tử Hàn có hành động quan tâm yêu thương Kỳ Liên Tuyết Vũ thì liền cảm thấy tức giận trong lòng nhưng vẫn phải cố kìm nén lại.
Sau buổi cơm tối, Kỳ Liên Tuyết Vũ còn lên phòng của Hạ Tiểu Vũ ngồi chơi nói chuyện với cô rất lâu còn kể cho cô nghe chuyện tình cảm giữa mình và Tôn Tử Hàn nữa.
Hạ Tiểu Vũ nghe xong thì trong ánh mắt liền toát lên vẻ thâm độc thầm nghĩ “Tử Hàn cưới Kỳ Liên Tuyết Vũ có lẽ vì cô ta giống mình mà thôi, nếu đã là kẻ thay thế thì nên cút đi khi bản thể đã trở về”.
Mộ Dĩ Mai nhìn thấy Hạ Tiểu Vũ nhìn Tôn Tử Hàn bằng ánh mắt tràn ngập tình cảm, cộng thêm hành động ôm chầm lấy anh như quen biết từ thuở nào khiến cho bà suy nghĩ rất nhiều.
Buổi tối, Mộ Dĩ Mai đi qua phòng của Hạ Tiểu Vũ rồi lên tiếng nói: “Trước lúc ăn cơm tối mẹ thấy con và Tử Hàn ôm nhau”.
Hạ Tiểu Vũ nghe thấy như vậy hốt hoảng cô lúng túng lên tiếng giải thích: “Mẹ à, thật ra không phải con có ý đồ xấu với chồng của Tuyết Vũ đâu ạ”.
“Con và Tử Hàn có quen biết nhau sao Tuyết Dao?”.
Hạ Tiểu Vũ liền gật đầu đáp: “Dạ phải ạ, mấy năm trước lúc Tử Hàn sang Hà Lan du học thì chúng con đã quen biết rồi ạ, lúc đó con và anh ấy còn yêu nhau một thời gian chỉ tiếc là lúc đó con không xứng với anh ấy nên đã chủ động chia tay trước ạ, bây giờ gặp lại con cũng khá bất ngờ khi anh ấy lại trở thành em rể của mình nhưng mà mẹ à con không có ý định gì với Tử Hàn đâu ạ”.
Mộ Dĩ Mai nghe thấy như vậy thì thở dài, bà cũng đã nghe những lời mà Hạ Tiểu Vũ nói với Tôn Tử Hàn rồi cô nói không có ý gì là nói dối mà thôi.
“Tuyết Dao à đúng là trở trêu thật mà, ban đầu người có hôn ước với con chính là Tử Hàn chứ không phải Tuyết Vũ đâu”.
Hạ Tiểu Vũ nghe thấy như vậy liền kinh ngạc ra mặt: “Mẹ nói gì cơ?”.
Mộ Dĩ Mai cúi đầu rủ mắt: “Năm xưa người mà cha con hứa con với bên Tôn gia là con chứ không phải Tuyết Vũ đâu chỉ vì con thất lạc nên nó mới thay con gả cho Tử Hàn mà thôi, trớ trêu thay con lại gặp và còn yêu Tử Hàn trước nữa”.
Hạ Tiểu Vũ nghe tới đó thì trong lòng liền có toan tính, ánh mắt cô ta lóe sáng lên đầy âm mưu mà không để cho Mộ Dĩ Mai phát hiện ra.
Hạ Tiểu Vũ giả lả nói với Mộ Dĩ Mai: “Âu cũng là cái số, bây giờ thì Tuyết Vũ cũng đã gả cho Tử Hàn rồi nên con cũng sẽ không suy nghĩ đến đoạn tình cảm trước đó với anh ấy nữa đâu, mẹ đừng quá lo lắng nha”.
Mộ Dĩ Mai gật đầu khẽ cười với Hạ Tiểu Vũ: “Con suy nghĩ thấu tình đạt lý như vậy là quá tốt rồi, sau này mẹ sẽ nói với ba giới thiệu cho con gặp gỡ những người tốt hơn con nhé”.
“Dạ mẹ”.
Sau khi Mộ Dĩ Mai đi ra ngoài, ánh mắt của Hạ Tiểu Vũ liền trở nên sắc bén thầm nghĩ “Ở Đông Đô này làm gì còn nhà nào có gia thế như Tôn gia nữa chứ, nếu hôn sự ban đầu đã định là của Kỳ Liên Tuyết Dao và Tử Hàn rồi thì con nhỏ Kỳ Liên Tuyết Vũ đó có tư cách mà tranh với mình chứ. Mình tin chắc là Tử Hàn vẫn còn tình cảm với mình hơn nữa địa vị của mình bây giờ là nhị tiểu thư của Kỳ Liên gia rất xứng đôi với anh ấy, mình nhất định sẽ giành lấy Tử Hàn mới được”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nằm trong lòng của Tôn Tử Hàn trên giường rồi lên tiếng hỏi anh: “Anh cảm thấy chị Tuyết Dao là người như thế nào hả?”.
Tôn Tử Hàn nhíu mày: “Sao tự nhiên em lại hỏi anh như thế chứ?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ rủ mắt: “Thì vốn dĩ người ban đầu định hôn ước với anh là chị em chứ đâu phải em, bây giờ chị trở về rồi anh có hối hận khi cưới em không hả?”.
Tôn Tử Hàn liền quay sang nhéo nhẹ gò má của Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Em đó chỉ nghĩ linh tinh là giỏi thôi, anh cưới em rồi thì không cưới thêm người khác nữa đâu dù cho chị em có là ai đi nữa anh cũng không để tâm”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ rúc người vào lòng ngực của Tôn Tử Hàn ôm lấy anh: “Em yêu anh Tử Hàn”.
Tôn Tử Hàn khẽ cười: “Anh cũng yêu em Tiểu Vũ”.
Tôn Tử Hàn nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ nằm ngủ với vẻ mặt rất là an yên thì khẽ thở dài, anh cũng thật không ngờ rằng Hạ Tiểu Vũ lại chính là Kỳ Liên Tuyết Dao giữa bọn họ còn có hôn ước nhưng mà hình như ông trời lại không muốn họ đến với nhau mới để Kỳ Liên Tuyết Vũ xuất hiện trong cuộc đời anh.
Tôn Tử Hàn hôn nhẹ lên trán của Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi tự nhủ lòng: “Đời này anh nhất định không làm tổn thương em đâu Tiểu Vũ à”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]