Lạc Vy Vy vội lắc đầu lên tiếng an ủi: “Không có đâu Tiểu Vũ à mình vẫn luôn nghĩ đến cảm nhận của cậu mà…mình biết lần này là mình sai nhưng xin cậu hiểu cho mình…mình thật sự không có lựa chọn khác mà huhu…huhu…”.
Nước mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ rơi xuống từng giọt, giọng cô nghẹn ngào vang lên: “Tôi phải cảm ơn cô mới đúng đó Lạc tiểu thư à nhờ cô mà tôi gánh trên mình tội danh giết người dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được đó”.
Lạc Vy Vy trố mắt ra khựng người lại khi nghe ba chữ “Lạc tiểu thư” vang lên từ miệng của Kỳ Liên Tuyết Vũ.
“Tiểu Vũ cậu đừng có giận mình được không?”.
Một giọt nước mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ rơi xuống, cô đưa tay lên gạt đi dáng vẻ rất đau đớn thất vọng ngập tràn: “Mời cô đi cho…tôi không muốn nhìn thấy cô nữa từ bây giờ cho đến lúc chết cũng không muốn nhìn thấy mặt của cô nữa…cô nghe rõ chưa”.
Câu nói này của Kỳ Liên Tuyết Vũ rất nhẹ nhàng nhưng Lạc Vy Vy lại khóc to hơn cô biết cái cảm giác đau đớn này là sắp mất đi một người quan trọng trong đời mình, do khóc nhiều giọng Lạc Vy Vy cũng lạc đi nhưng cô vẫn lên tiếng cầu xin: “Tiểu Vũ à…xin cậu đừng như vậy mà…mình hứa sau này sẽ bù đắp lại cho cậu…mình hứa cả đời này sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu mà…cậu đừng cắt đứt tình bạn của chúng ta mà huhu…Tiểu Vũ cầu xin cậu…”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ trừng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu-em-mot-doi/2731658/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.