Đã mấy ngày rồi, Kỳ Liên Tuyết Vũ chỉ toàn nghe thấy những lời mắng chửi cay nghiệt với cô mà thôi, cho đến hôm nay mới có một người bảo rằng tin cô vô tội nên cô rất là xúc động.
Kỳ Liên Tuyết Vũ chống tay hai trên vai của Hoàng Kỳ Long rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh tin tôi thật sao?”.
Hoàng Kỳ Long không cần suy nghĩ mà liền gật đầu đáp: “Đương nhiên là tôi tin em rồi, tôi biết em không phải là kiểu người như vậy, tuy thời gian mà chúng ta học chung tôi và em không có tiếp xúc nhiều nhưng mà đêm hôm đó em không sợ nguy hiểm cứu lấy cái mạng này của tôi cũng đủ chứng minh em không phải người xấu rồi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ vui mừng một chút vì có người tin mình nhưng sau đó cô liền rủ mắt: “Anh mau quay về đảo Tam Thạch đi ở Đông Đô này không an toàn với anh đâu”.
“Tuyết Vũ, tôi không đi đâu hết tôi nhất định sẽ dùng mọi cách để đưa em ra khỏi đây một cách danh chính ngôn thuận, em tin tôi không?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ không thể ngờ được trong lúc tất cả mọi người đều quay lưng với cô thì vẫn còn Hoàng Kỳ Long đứng về phía cô nên gật đầu đáp: “Được tôi tin anh”.
Hoàng Kỳ Long đưa một hộp canh gà nóng cho Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Tôi biết em nuốt cơm không trôi đâu, uống chút canh gà đi cho đỡ đói”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ lắc đầu sắc mặt nhợt nhạt đáng thương đẩy hộp canh qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu-em-mot-doi/2731652/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.