Mộ Dĩ Mai lại giở giọng oán trách với Kỳ Liên Thời Nhân: “Ông thấy chưa đứa con gái bảo bối của ông đúng là sao chổi mà, bệnh tình của ba cũng đâu đến nỗi nào nhưng vừa gặp nó xong thì đã chuyển biến xấu đến mức này rồi”.
Kỳ Liên Thời Nhân cau mày: “Đây là lúc nào rồi mà bà còn có tâm trạng trách cứ nó chứ?”.
Kỳ Bà Giai đột ngột gọi: “Thời Nhân, Dĩ Mai ba có chuyện muốn nói với hai con”.
Kỳ Liên Thời Nhân và Mộ Dĩ Mai liền bước đến bên giường bệnh, Kỳ Liên Thời Nhân có vẻ buồn bã: “Ba có chuyện gì cần dặn dò con sao?”.
“Khụ khụ khụ…chuyện ba không an lòng nhất chính là Tuyết Vũ đó, dù sao thì con cũng phải làm tổn thương một người nhưng con bé vô tội mà chuyện người lớn làm sao lại đổ lên đầu con nít được đúng không ?!”.
“Dạ ba nói chí phải con sẽ cố gắng giải quyết chuyện này một cách tốt nhất có thể”.
Kỳ Bá Giai quay qua nhìn Mộ Dĩ Mai: “Dĩ Mai con cũng đừng nên ghét Tuyết Vũ nữa biết đâu sau này con sẽ phải hối hận đó, lỗi lầm đều tại ba mà ra con cứ hận ba đi là được rồi”.
Mộ Dĩ Mai có chút chạnh lòng nhưng trong thâm tâm bà Kỳ Liên Tuyết Vũ mãi mãi là cái gai không thể thay đổi được.
Kỳ Bà Giai nắm lấy tay của Liên Cẩm Hoa: “Tôi thấy mệt quá rồi…nhưng tôi không mong bà sớm đến với tôi đây hãy sống thật lâu thật vui vẻ hạnh phúc bên con cháu nha…khụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu-em-mot-doi/2731639/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.