Chương trước
Chương sau
Kỳ Liên Tuyết Vũ vì buồn bã sau cái chết của Kỳ Bá Giai cộng thêm nhũng sóng gió đầu đời ập đến nên phải nhập viện truyền nước biển vì cơ thể cô suy nhược nặng nề.

Hạ Tiểu Vũ vào bệnh viện tái khám chuyện sảy thai thì nhìn thấy Kỳ Liên Tuyết Vũ đang nằm truyền dịch nên tùy tiện gọi một cô y tá đến hỏi chuyện.

“Không biết cô gái bên trong bị cái gì mà lại nằm viện vậy hả?”.

Cô y ta kia mới từ quê lên không biết chuyện của Kỳ Liên gia ầm ĩ khắp nơi nên thuận miệng trả lời: “Cô ấy đang mang thai hơn bốn tháng rồi nhưng tâm trạng không tốt hay u buồn đã vậy còn bị suy nhược cơ thể nghiêm trọng nên ngày nào cũng phải đến đây truyền nước biển hết”.

“À cảm ơn cô nha”.

Cô y tá kia tỏ vẻ tò mò: “Vị tiểu thư này cô quen biết cô gái đó à”.

Hạ Tiểu Vũ liền lắc đầu đáp: “Không có tôi thấy cô ấy tội nghiệp nên hỏi thăm vậy thôi mà”.

Hạ Tiểu Vũ quay sang nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh nham hiểm trong đầu thầm nghĩ “Cái thai đó chắc chắn là của nó và Tử Hàn đêm hôm đó, nếu như để Tử Hàn biết người cùng anh ấy đêm hôm đó là nó thì toàn bộ công sức của mình đều đổ sông đổ biển cả rồi, mình phải làm cái gì đó để ngăn cản nó mới được”.

Vừa lúc đó Hạ Tiểu Vũ nhìn thấy Hoàng Kỳ Long đi vào phòng của Kỳ Liên Tuyết Vũ nên liền bất giác giật mình nép mình vào góc tưởng, cô ta cắn cắn môi chân mày cau chặt lẩm bẩm: “Đó là Hoàng Kỳ Long cơ mà sao anh ta còn sống được? Còn nữa anh ta và Kỳ Liên Tuyết Vũ có quan hệ gì đây?”.

Nhân lúc hành lang bệnh viện vắng vẻ không có người qua lại nên Hạ Tiểu Vũ đứng sát lại cửa phòng bệnh của Kỳ Liên Tuyết Vũ nghe lén cuộc nói chuyện của cô và Hoàng Kỳ Long.

Hoàng Kỳ Long ngồi xuống bên giường của Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng: “Anh đã đặt vé máy bay xong rồi, 2 giờ chiều mai anh và em sẽ rời khỏi Đông Đô này”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ yếu ớt gật đầu: “Được, cảm ơn anh nha”.

Hoàng Kỳ Long nắm lấy bàn tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng nói tiếp: “Nếu em quyết định sinh đứa bé này ra thì cho phép anh trở thành cha đứa bé được không?”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ khá bất ngờ cô ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Kỳ Long bằng ánh mắt kinh ngạc: “Kỳ Long anh…”.



“Em đừng hiểu lầm, anh rất thích trẻ con anh muốn cùng em chăm sóc cho đứa bé thật là chu toàn mà thôi, còn chuyện em có yêu anh hay không thì để thời gian trả lời anh không ép buộc em đâu”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ cảm động khóe mắt cô đỏ hoe lên: “Cảm ơn anh Kỳ Long”.

“Sau này anh chính là người thân của em, là chỗ dựa vững chắc cho em đừng có nói cảm ơn anh nữa”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu: “À sáng mai em muốn đến thăm mộ ông lần nữa rồi mới xuất ngoại được không?”.

Hoàng Kỳ Long gật đầu: “Đương nhiên rồi, để sáng mai anh đưa em đi nha”.

“Em tự đến đó được rồi, anh lo chuẩn bị để 2 giờ chúng ta bay đi”.

Hạ Tiểu Vũ đứng bên ngoài nắm chặt tay thành nắm đấm cảm thấy tức tối trong lòng “Con khốn đó đúng là ranh ma mà hết Tử Hàn rồi lại đến Kỳ Long, mày có ai chống lưng cũng như nhau thôi tao nhất định khiến mày sống không bằng chết mới cam tâm”.

Hạ Tiểu Vũ đến tìm Tống Minh tại biệt thự của anh ta, cô ta có chút bất an nhưng sự xuất hiện của Hoàng Kỳ Long như quả bom nổ chậm không nói không được.

“Hôm nay em đến bệnh viện đã nhìn thấy Hoàng Kỳ Long”.

Tống Minh liền trợn mắt kêu lên: “Sao cơ? Chẳng phải em bảo giết chết hắn rồi kia mà”.

Hạ Tiểu Vũ thở dài vẻ mặt căng thẳng: “Đúng là em đã bắn vào tim hắn mà, ai biết được tại sao hắn lại đội mồ sống dậy được chứ? Bây giờ phải làm sao đây hả?”.

Tống Minh cau mày suy nghĩ rồi lên tiếng: “Hoàng Kỳ Long còn sống thật sự cũng chẳng phải chuyện gì to tát hết, nó chẳng làm được gì nữa đâu”.

“Hắn ta biết chuyện chúng ta hại chết Hoàng Nhất Trung nhất định không để yên đâu”.



Tống Minh tỏ vẻ ngông cuồng: “Biết thì đã sao thế lực của Thiên Địa Quán giờ đều nằm trong tay anh hết rồi hắn chẳng thể làm được gì đâu, em cứ yên tâm đi anh sẽ cho người để mắt tình hình của hắn”.

Sáng hôm sau, Kỳ Liên Tuyết Vũ đến thăm mộ của Kỳ Bá Giai trước khi xuất ngoại, cô mặc một bộ váy màu trắng thanh thuần đi giày búp bê bước đến nhẹ nhàng đặt lên mộ của ông một bó hoa Bách Hợp rồi đứng nhìn di ảnh của Kỳ Bá Giai với gương mặt phúc hậu hiền lành như đang mỉm cười của ông.

Vẻ mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ lúc này vô cùng bình thản, điềm đạm không còn nét thù hận một chút nào nữa hết: “Ông nội à, hai mươi năm qua ông đã quá vất vả ôm trong lòng bí mật thân thế thật sự của con rồi, vì sự tồn vong hưng thịnh của gia tộc đành phải hy sinh một Kỳ Liên Tuyết Vũ như con là chuyện hết sức bình thường mà thôi. Từ nay về sau con sẽ tự lo liệu cuộc đời của mình ông có thể an nghỉ rồi đừng bận tâm về con nữa, có lẽ là sau này con sẽ không đến thăm mộ của ông nữa rồi. Tạm biệt ông nội nhé!”.

Tôn Tử Mặc đi đưa tiễn ba của một người bạn thân được an táng ở nghĩa trang Phù Du, lúc đi ra anh vô tình nhìn thấy Kỳ Liên Tuyết Vũ đang ngang qua, từ lúc mọi chuyện xảy ra cô cũng đột nhiên mất tích nên anh muốn gặp hỏi rõ ràng mọi chuyện thế là đi theo.

Lúc Kỳ Liên Tuyết Vũ đang đi bộ trên con đường lát sỏi trắng dẫn ra bãi đổ xe thì đột nhiên bị một người cản đường, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hạ Tiểu Vũ đứng trước mặt mình.

Hạ Tiểu Vũ khoanh hai tay trước ngực tỏ vẻ cao ngạo nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng: “Hôm nay là lễ cúng 49 ngày của ông nội tôi biết thế nào cô cũng sẽ đến đây thắp nhang nên đã chờ cô sẵn ở đây đó”.

Tôn Tử Mặc cảm thấy chuyện mà Kỳ Liên Tuyết Vũ đẩy chị gái xuống cầu thang nhất định có ẩn tình, cộng thêm thái độ cao ngạo của Kỳ Liên Tuyết Dao đối với em gái không đúng lắm nên lặn lẽ nép mình vào một góc cây gần đó xem tình hình thế nào.

Kỳ Liên Tuyết Vũ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tiểu Vũ bằng ánh mắt lạnh lẽo không cảm xúc rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi và Kỳ Liên gia mấy người bây giờ đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa hết, sao nhị tiểu thư đây cứ phải canh me cản đường của tôi là sao vậy hả?”.

Hạ Tiểu Vũ liền lườm Kỳ Liên Tuyết Vũ một cái rồi cao giọng lên tiếng: “Cô cũng biết thân phận của mình rồi thì hãy cút khỏi Đông Đô này đi, tôi thật không hiểu nổi sao cô vẫn còn mặt mũi mà sống ở cái thành phố này đó”.

“Tại sao tôi lại không còn mặt mũi sống ở thành phố Đông Đô chứ?”.

Hạ Tiểu Vũ liền nhếch môi mỉm cười nói: “Cô đẩy chị gái ngã từ trên cầu thang xuống để giết chết đứa bé vô tội của chị mình và vị hôn phu của chị mình, cô là loại phụ nữ độc ác bất chấp thủ đoạn bây giờ cả Đông Đô này đều biết hết rồi, nếu tôi là cô thì tôi đã đi tự tử chết cho rồi”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ nghe nhắc đến chuyện đó liền kích động gào lên: “Tôi không có…tôi không có làm mấy chuyện mất nhân tính đó”.

“Nhưng tất cả mọi người đều tin là như vậy mà”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ nhìn Kỳ Liên Tuyết Dao bằng ánh mắt oán giận rồi giận dữ đến độ gân xanh nổi đầy trên trán lên tiếng đáp trả: “Ngày hôm đó tôi căn bản chưa hề đụng tay vào người chị là tự chị mình ngã xuống lầu rồi cố tình vu oan cho tôi hãm hại chị rồi hại cả đứa bé trong bụng chị, bởi vì tôi hoàn toàn không hề biết chị mang thai thì làm sao mà lên kế hoạch hại chị được chứ. Mà dù có biết là chị mang thai với Tử Hàn đi nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ làm như vậy, đúng là tôi rất khó chịu khi nhìn thấy anh ấy tâm trí rối bời vì chị nhưng mà tôi sẽ không bao giờ làm ra những chuyện độc ác mất nhân tính như thế”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.