Tôn Tử Hàn hằn hộc: “Kỳ Liên Tuyết Vũ nếu anh hai tôi không may có chuyện gì cả đời này tôi nhất định sẽ hận cô”.
Tôn Tử Hàn nói rồi quay người rời đi, nước mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ rơi xuống từng dòng cô nắm chặt tay thành nắm đấm thầm nghĩ “Tôn Tử Hàn tôi đã hận anh tận xương tủy rồi cho nên chuyện anh yêu hay hận tôi đều không còn quan trọng nữa”.
Tôn Tử Mặc vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt tình trạng của anh không có bất kỳ chuyển biến gì hết, qua một tháng đầu tiên mà không tỉnh lại thì cơ hội tỉnh lại gần như bằng không.
Tôn gia vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó Tôn Tử Mặc sẽ tỉnh lại nên vẫn để anh nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để điều trị dù biết kết quả không mấy khả quan.
Hạ Tiểu Vũ nghe bác sĩ nói Tôn Tử Mặc có thể cả đời không tỉnh lại nữa thì rất là an tâm, chuyện xấu của cô không ai biết được nữa, Tôn Tử Hàn cũng một lòng hận Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi nên mọi kế hoạch của cô đều thành công mỹ mãn.
Ngày Kỳ Liên Tuyết Vũ tháo bột chân đi lại bình thường cô đã giả thành y tá đến thăm Tôn Tử Mặc, nhìn anh nằm đó như đang ngủ vẻ mặt rất an yên càng khiến cô đau lòng hơn nữa.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nắm lấy bàn tay của Tôn Tử Mặc lên với đôi mắt áy náy, cô thì thầm với anh: “Anh Tử Mặc, anh ra nông nỗi này em cũng có một phần trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu-em-mot-doi/2731616/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.