“Chúng ta chia tay đi.” 
Đầu bên kia điện thoại, Tri Miên nói xong câu này, ánh mắt của người đàn ông xoẹt qua một tia bất ngờ. 
Đoạn Chước cho rằng bản thân nghe nhầm “Tri Miên, em có biết có những lời nói không thể lấy ra nói đùa không?” 
Anh đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát sàn ở ngoài phòng khách, bầu trời bên ngoài xám xịt, anh thử làm giọng dịu lại “Ngoan, đừng cáu kỉnh nữa, em bây giờ nhanh chóng về nhà cho anh.” 
“Anh cảm thấy bây giờ em giống đang đùa với anh sao?” 
Tri Miên bình tĩnh đến mức bất thường. 
Giọng nói Đoạn Chước lạnh đi vài phần “Chỉ vì chuyện tối qua, mà em nói chia tay với tôi?” 
“Chuyện tối qua, chỉ làm cho em hoàn toàn thông suốt hơn thôi.” 
“Em không muốn tiếp tục thích anh nữa.” 
Lời nói của Tri Miên từng chữ từng chữ đều rất rõ ràng: “Đoạn Chước, em sẽ không trở về nữa đâu.” 
Lông mày Đoạn Chước đột nhiên giật lên một cái, ngay sau đó phát hiện đầu bên kia cúp điện thoại rồi. 
Những lời cô gái vừa mới nói dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, Đoạn Chước nắm chặt điện thoại, khớp xương gần trở nên trắng bệch. 
Một hồi lâu sau, anh nhẹ cười giễu lên một tiếng, ánh mắt dần dần lạnh xuống. 
Quảng cáo 
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ 
Nói chia tay. 
Cúp điện thoại của anh. 
Lá gan cũng lớn thật nhỉ. 
Sắc mặt Đoạn Chước lạnh lùng quay trở lại phòng khách, vứt điện thoại lên ghế sofa. 
———— 
Bên kia. 
Trong phòng khách sạn, ánh nắng chiếu những tia nắng yếu ớt vào trong khe rèm cửa sổ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-cung-anh-ve-nha/912066/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.