Vì quá đau, hắn đã tự cắn lưỡi tự tử nhân lúc mọi người không chú ý.
Nhìn cỗ thi thể không lành lặn trước mắt, Chu Dạ Quân ra lệnh mang cho chó săn ăn.
Manh mối đứt đoạn, nhưng điều này không đáng để tâm bằng việc giải độc cho Chu Hiên Di. Sau khi bàn giao công việc điều tra tiếp theo cho A Đông, anh lại trở về phòng bệnh.
Thời gian đã trôi qua năm giờ đồng hồ, ngoài trời từng tia nắng gắt đâm xuyên qua những tầng lá chiếu lên gương mặt nhợt nhạt càng làm nổi bật lên sự tiều tụy, gầy gò của cô.
Đôi mắt hẹp dài của anh khẽ chau lại, bàn tay to lớn đưa ra chạm đến những tia nắng vụn vặt rơi trên mặt cô. Ánh mắt anh ôn nhu như nước, tựa hồ như biến cố giữa hai người hoàn toàn không có. Anh cứ như thế mà nhìn cô, chỉ có những lúc như thế này cô mới ngoan ngoãn, không chống đối lại việc anh chạm vào cô.
Từng giờ đồng hồ lại trôi qua cũng là từng giờ Chu Hiên Di phải đối mặt với sinh tử. Thời gian càng lâu, cô cách cánh cửa đi đến địa phủ ngày càng gần.
Cứ tưởng mọi thứ sẽ thuận lợi cho đến lúc nhận được thuốc giải nhưng chỉ chừng mười giờ động hồ sau khi tiêm thuốc làm đông máu, cơ thể Chu Hiên Di bắt đầu có hiện tượng xấu.
Thân thể của cô vốn yếu ớt nên không thể đợi đến nửa ngày như người khác. Vì tắc nghẽn mạch máu quá lâu nên đã sử cô trở nên thâm tím, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ban-yeu-khong-kiem-soat/3005432/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.